Vô Thượng Thần Đế

Chương 363: Theo thứ tự thu phục

Lâm phụ bị trúng độc, hắn một vừa liếc mắt đã rõ, chính là xà độc của Tam Nhãn Thanh Hoa Xà, loại độc này dị thường quỷ dị, sẽ để cho một võ giả trong nháy mắt mất mạng, cũng có thể khiến người ta chậm rãi bị độc tố nhiễm, bị ăn mòn từng chốt một.
Loại độc này võ giả tầm thường, chớ nói hai năm, hai ngày cũng tuyệt đối phải quỳ!
Hình như là nhìn ra Mục Vân trên mặt không hiểu, Mặc Dương thấp giọng nói:
- Bản thân phụ thân Lâm Tinh chính là cảnh giới Thông Thần ngũ trọng, chỉ kém hơn minh chủ Đao Minh qua đời trước đó một chút, cho nên...
Thông Thần ngũ trọng!
Khó trách có thể chịu lâu như vậy!
- Việc này ta cần thương nghị với hai người các ngươi!
Mục Vân nghiêm mặt nói:
- Nếu như hắn chỉ vừa trúng độc, ta có thể lập tức làm cho hắn tỉnh táo lại, nhưng bây giờ, muốn ngoại trừ độc tố, chỉ có hỏa liệu!
Hỏa liệu?
- Vận dụng uy lực thiên hỏa của ta, triệt để thanh trừ độc tố từ trong thân thể của hắn, chuyện này cần một quá trình, đại khái thời gian một tháng, nhưng khả năng thành công chỉ có năm thành!
- Năm thành? Sư tôn, ta là lần đầu tiên nghe ngươi nói xác suất thành công thấp như vậy!
- Thật ra năm thành này là ta có nắm chắc năm thành, năm thành khác, toàn bộ quyết định bởi hắn!
Mục Vân chỉ chỉ Lâm Khánh Khiếu trên giường, nói:
- Hắn có thể tiếp tục gánh vác, chính là có thể thành công, nếu như không thể...
- Chuyện này, vừa đến cần ý kiến của các ngươi, thứ hai, cần bản thân hắn đồng ý, ta có thể để cho hắn thanh tỉnh một lát, thời gian không dài, các ngươi đến quyết định đi!
Mục Vân nói, sau đó xuất ra một viên đan dược toàn thân đỏ bừng, nhét vào trong miệng Lâm Khánh Khiếu.
Những ngày qua hắn cũng không có nhàn rỗi, tiến hành phân loại đan dược, linh khí, bảo bối có được từ chỗ của Vạn Quỷ lão nhân.
Giờ phút này móc ra một viên đan dược lục phẩm chính là Quy Tâm Thiên Đan, chí ít có thể để cho Lâm Khánh Khiếu thanh tỉnh nửa canh giờ.
- Tinh nhi, tiểu Mặc...
Nhìn hai người bên cạnh, Lâm Khánh Khiếu hơi sững sờ.
- Cha, ngươi tỉnh!
- Nhạc phụ!
- Sao các ngươi lại ở đây?
Lâm Khánh Khiếu nhìn Mục Vân lần nữa nói:
- Còn có vị này, vị này là...
- Cha, vị này là sư tôn của Mặc Dương - Tử Mộc tiên sinh!
Lâm Tinh xoa xoa nước mắt, nói:
- Cha, Tử Mộc tiên sinh rất lợi hại, có thể giúp ngươi trừ độc, nhưng là...
- Nhưng là cái gì?
- Nhưng khả năng thành công chỉ có năm thành, hơn nữa còn cần phải xem ý chí của ngài có kiên cường không!
Mặc Dương tiếp lời.
- Ha ha...
Nghe thấy lời này, Lâm Khánh Khiếu cười ha ha nói:
- Ta còn tưởng rằng là chuyện gì chứ, thì ra chính là chuyện này!
- Ta nằm ở đây cả ngày, cũng tương đương với người chết, còn để các ngươi mỗi ngày chăm sóc, có cơ hội, ta đương nhiên phải nắm chắc, chớ nói năm thành, cho dù là một thành, ta cũng sẽ nếm thử!
- Tốt!
Mục Vân gật đầu nói:
- Lâm lão gia tử hảo phách lực, nhưng quyết đoán tốt thì tốt, thế nhưng thiên hỏa này thiêu đốt dẫn đến đau đớn, không phải người bình thường có thể nhịn chịu, cho nên ở đây, có mấy lời ta nhất định phải nói trước...
- Tử Mộc tiên sinh cứ nói đừng ngại!
Lâm Khánh Khiếu nghiêm mặt nói.
- Trước mắt, minh chủ Đao Minh bỏ mình, mà hai vị phụ tá đắc lực của Vân Môn ngươi đã rời đi, có lẽ là đầu nhập Đao Minh đi, hiện tại, toàn bộ Vân Môn đều dựa vào con gái của ngươi và đồ nhi ta chống đỡ, cho nên ta muốn ngươi nên hiểu rõ, nếu như ngươi chết rồi, Vân Môn có tám thành là sẽ xong đời!
Mục Vân chân thành nói:
- Cũng nên cho ngươi một chút áp lực, nếu không vạn nhất ngươi không kiên trì nổi mà chết, đồ nhi ta và con gái của ngươi có lẽ sẽ mắng chết ta!
- Ha ha... Tử Mộc tiên sinh ngược lại là người sảng khoái, tính tình ngay thẳng!
Lâm Khánh Khiếu cười ha ha một tiếng:
- Ta hiểu rõ, nếu lão tử không phải bị người âm, thì sao có thể lại chật vật như thế, thù này chưa báo, ta tất nhiên sẽ không nhắm hai mắt lại.
- Tốt, đã như vậy, vậy bây giờ sẽ bắt đầu đi!
Mục Vân nói, ngồi vào trước giường.
- Lâm lão gia tử, ngài cần phải chịu đựng!
Vừa dứt lời, Lâm Khánh Khiếu nhẹ gật đầu, bàn tay Mục Vân dần dần dán vào.
Từ từ, từng đoá hỏa liên màu tím thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím quanh người Lâm Khánh Khiếu, trong phạm vi Lâm Khánh Khiếu toàn thân, dần dần tán không ra.
Âm thanh chi chi không ngừng vang lên, những hỏa diễm kia chỉ dính lấy thân thể Lâm Khánh Khiếu, đối với ga giường và chăn mền thì căn bản không có một tia quấy nhiễu.
Âm thanh chi chi như thịt nướng càng ngày càng vang, một luồng lại một luồng ngọn lửa màu tím leo lên trên thân thể Lâm Khánh Khiếu.
Dần dần, sắc mặt Lâm Khánh Khiếu trở nên khó coi.
Chỉ là, hắn vẫn đang nhẫn nhịn.
Loại chịu đựng này để sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi.
Nhưng dần dần, tổn thương trong thân thể của hắn hóa thành một tia hắc khí, cũng đang dần dần bài trừ ra ngoài cơ thể.
Quá trình này phi thường chậm chạp, nhưng lại đang dần dần xảy ra.
Mục Vân không dám khinh thường, trên trán bởi vì quá khẩn trương, cũng dần dần tiết ra mồ hôi.
Chỉ là dần dần, theo lửa tím xâm nhập, thân thể Lâm Khánh Khiếu càng thêm run rẩy lên.
- Cha...
Lâm Tinh lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhịn không được lôi kéo cánh tay Mặc Dương.
- Không cần lo lắng!
Mặc Dương hô thở ra một hơi, an ủi.
Thời gian từ từ trôi qua, thân thể Lâm Khánh Khiếu run rẩy càng thêm lợi hại, thế nhưng một đôi tay kia lại gắt gao cầm chặt ga giường, cố nén không phát ra một tiếng rên.
Đối với sự nhẫn nại bực này, ngay cả chính Mục Vân cũng không thể không bội phục.
Năng lực thiêu đốt của Tử Liên Yêu Hỏa, hắn chính là rõ ràng.
Quả thực không thể chỉ dùng khủng bố để hình dung.
Thời gian từ từ trôi qua, hỏa diễm trên đầu ngón tay Mục Vân dần dần dập tắt.
- Tốt, lần đầu tiên đến đây là kết thúc, đại khái cần một tháng, lệnh tôn sẽ khôi phục.
Mục Vân hơi hô thở ra một hơi:
- Lúc đầu cho rằng tỷ lệ thành công là năm thành, hiện tại xem ra, tràn đầy mười thành, năng lực chịu đựng của lệnh tôn để ta khâm phục!
Mục Vân nói lời này cũng không phải hồ ngôn loạn ngữ, có thể qua một đạo khảm này, thực lực của Lâm Khánh Khiếu sẽ nâng cao một bước.
Mà giờ khắc này, trời đã sáng rõ, ngoài Vân Môn truyền đến từng âm thanh huyên náo.
Mục Vân dặn dò Lâm Khánh Khiếu nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thẳng ra ngoài cửa.
- Chuyện gì?
Mặc Dương đi tới ngoài cửa, nhịn không được quát.
- Môn chủ, người Đao Minh đến, khí thế hùng hổ, thoạt nhìn như là muốn gây chuyện!
- Hả?
Nghe thấy lời này, Mặc Dương nhướng mày, Vân Minh đi tới ngoài cửa lớn.
Chỉ thấy Đao Minh kéo theo khoảng ngàn người, toàn bộ tụ tập ở ngoài Vân Môn, từng người cầm đao kiếm trong tay, dáng vẻ khí thế hùng hổ.
Ba người Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị, Thạch lão tam đứng ở phía trước, nhìn thấy Mặc Dương ra, sắc mặt lập tức hoàn toàn thay đổi.
- Tham kiến môn chủ!
Thạch Thiên Phong lập tức quỳ một chân trên đất, chắp tay bái địa.
Mà sắc mặt cả đám xung quanh càng thay đổi, nhìn Mặc Dương, rầm rầm toàn bộ quỳ xuống.
Mặc Dương mơ hồ, vài trăm người của Vân Môn cũng mơ hồ.
- Thất thần làm gì, còn không ra lệnh cho người ta!
Một âm thanh không mặn không nhạt, vang lên bên tai Mặc Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận