Vô Thượng Thần Đế

Chương 3637: Vì bộ lạc

Thi thể không đầu của Trương Đại Lương sừng sững tại chỗ như núi non nguy nga, không ngã xuống, còn duy trì tư thế chiến đấu.
Mục Vân không nói một lời, không thể tưởng được Trương Đại Lương hung ác như vậy, vì sinh tồn của bộ lạc, không tiếc hy sinh chính mình, cũng muốn cướp đoạt Thiên Thương phù văn.
Xem ra lần này, đại vu bà kia sớm đã có chuẩn bị, người mang đến, cũng là hạng người ngang nhiên không sợ chết.
Hiện tại Thiên Thương phù văn rơi vào trong tay đại vu bà, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Cô Thành sắp nổ tung, hắn không lấy được phù văn, còn mất luôn cả Hoàng Thành kiếm.
- Tiểu tử thúi, đều tại ngươi, nếu ngươi sớm một chút liên thủ với ta, giết chết tên điên này, há có thể lưu lạc đến tình trạng này?
Bạch Cô Thành nổi trận lôi đình, ném Hoàng Thành kiếm trên mặt đất, thanh kiếm này của hắn, bị Thiên Thương phù văn trùng kích, đã trở thành sắt vụn.
Mục Vân nghe hắn nói, âm thầm buồn cười, ban ngày, rõ ràng là Bạch Cô Thành muốn liên thủ với Trương Đại Lương đối phó mình, hiện tại Bạch Cô Thành đại bại thua, ngược lại trách mình.
Mục Vân cũng lười tranh cãi với hắn, hiện tại thế cục không ổn, thiên gian phù văn bị bộ lạc tai đen cướp được, hắn phải nghĩ biện pháp ứng phó.
- Ngươi xong đời, Mục Vân, các ngươi chết chắc rồi, bộ lạc tai đen cướp được Thiên Thương phù văn, ta xem các ngươi chết như thế nào.
Bạch Cô Thành nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên, hướng đệ tử chung quanh quát:
- Chúng ta đi!
Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng dẫn người rời đi, ngay cả Hoàng Thành kiếm cũng không cần, dù sao cũng biến thành sắt vụn.
- Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Miêu Vũ Tịnh cùng Miêu Vũ Đồng đi tới, vẻ mặt lo lắng, không thể tưởng được Trương Đại Lương lợi hại như vậy, liều mạng không cần, cũng muốn cướp đoạt Thiên Thương phù văn.
- Các ngươi trở về trước, nói cho Thiên Miêu nữ hoàng biết.
Sắc mặt Mục Vân yên lặng, hiện tại Thiên Thương phù văn bị bộ lạc tai đen cướp đi, thế cục không ổn, phải sớm nói cho Miêu Tuyên Nghi, để cho nàng an bài tốt.
Miêu Vũ Tịnh nói:
- Đại nhân, vậy ngươi thì sao?
- Ta dẫn người đi qua xem một chút, hiện tại Trương Đại Lương đã chết, thủ hạ của Đại vu bà, chỉ còn lại một hộ vệ Trương Đại Giác, nếu ta có cơ hội ra tay, ám sát đại vu bà, chuyện dễ làm.
Mục Vân bất động thanh sắc, hiện tại thế cục tuy rằng rất gian nan, nhưng cũng không phải không thể vãn hồi, chỉ cần đâm chết đại vu bà, thế cục có chuyển biến.
- Đại nhân, ngươi cẩn thận một chút.
Miêu Vũ Tịnh thở dài một tiếng, muốn ám sát đại vu bà, nói dễ dàng như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Mục Vân dẫn người đến gần bộ lạc tai đen.
Bốn phía bộ lạc tai đen xây dựng hào và tường thành, muốn lăn vào là tuyệt đối không có khả năng.
- Các ngươi ở lại nơi này tiếp ứng ta, ta đi vào xem một chút.
Mục Vân nhìn đệ tử thủ hạ, nói.
- Đại nhân, ngươi làm sao vào được?
Mọi người một trận kinh ngạc, hiện tại bộ lạc tai đen theo thủ kiên thành, chung quanh đều có rất nhiều đệ tử tuần tra, căn bản không cách nào tiếp cận.
Nhìn cục diện này, chỉ có thể kéo đến khi trời tối, lại chờ thời cơ lẻn vào.
Nhưng trước mắt thời gian khẩn cấp, càng kéo dài, thế cục lại càng nguy hiểm, Mục Vân không muốn chờ nữa.
- Thuấn sát quỷ kiếm.
Thân hình Mục Vân đột nhiên biến mất tại chỗ, trực tiếp di động rời đi trong nháy mắt.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, mới nhớ tới bí pháp Mục Vân sẽ di động trong nháy mắt, có thể dễ dàng tránh được tai mắt của người khác, trà trộn vào trong thành.
Xoạt xoạt.
Thân ảnh Mục Vân xuất hiện bên trong bộ lạc tai đen, ngay dưới chân tường thành.
Vừa vặn có một đệ tử tuần tra đi tới, thấy Mục Vân đột nhiên xuất hiện, hắn chấn động, đang muốn gọi, nhưng Mục Vân một kiếm vung ra, đã cắt đứt cổ họng hắn.
Mục Vân kéo thi thể vào trong ngõ nhỏ bên cạnh, thay quần áo đệ tử tuần tra, kéo mũ lên, che đầu, miễn cho bị người ta nhìn thấy lỗ tai.
Hiện tại hắn mặt ngoài thoạt nhìn, chính là một đệ tử bình thường của bộ lạc Hắc Nhĩ.
Hắn bất động thanh sắc, lặng lẽ tiến vào bên trong bộ lạc.
Hiện tại chiến tranh còn đang đánh, trên đường không có một bình dân nào, đều đệ tử binh lính đeo binh khí, cả bộ lạc bao phủ trong một cỗ bầu không khí nghiêm túc.
Lúc Mục Vân đi ngang qua một cửa hàng bên đường, nghe được có người đang nghị luận:
- Nghe nói Trương Đại Lương tướng quân vì bộ lạc, không tiếc hy sinh mình, cũng phải cướp được Thiên Thương phù văn.
- Ai, đáng tiếc Trương Đại Lương tướng quân là nam nhi rất tốt, cứ như vậy mà chết.
- Bất quá bộ lạc chúng ta lấy được Thiên Thương phù văn, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn.
- Hiện tại chỉ cần chờ Vu Bà đại nhân luyện hóa phù văn, chúng ta có thể phản công Thiên Miêu Nữ Hoàng.
- Chỉ sợ phù văn kia nguyền rủa quá ác độc, vu bà đại nhân cũng không có biện pháp luyện hóa.
......
Mục Vân âm thầm nghe bọn họ đàm luận, xem ra hiện tại Thiên Thương phù văn đã rơi vào trong tay đại vu bà, nhưng đại vu bà còn chưa luyện hóa thành công.
Dù sao nguyền rủa của Thiên Thương phù văn quá lợi hại, không dễ dàng luyện hóa như vậy.
- Nếu thiên mệnh phù văn còn ở đây, vậy ta còn có cơ hội.
Mục Vân bất động thanh sắc, lặng lẽ đi về phía trước, hiện tại cả bộ lạc đều tràn ngập một cỗ khí tức cổ quái.
Cỗ khí tức này, là khí tức lão hóa, Mục Vân rất nhanh tìm được nguồn khí tức, ngay trong cung điện phía trước.
Hắn lặng lẽ tiếp cận, đi tới cung điện phía trước, cung điện này trang trí tráng lệ, không thể nghi ngờ, chính là nơi ở của đại vu bà, Mục Vân đã cảm giác được khí tức của Thiên Thương phù văn.
- Này, ngươi làm gì, cung thành trọng địa, người ngoài không được tới gần.
Mục Vân vừa tới gần cung điện, đã bị đệ tử giữ cửa quát mắng.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Mục Vân lui ra bên cạnh, thừa dịp người không chú ý, lập tức sử dụng thuấn sát quỷ kiếm, trong nháy mắt di động, lẻn vào trong cung điện.
Hắn lặng lẽ đi tới địa phương khí tức Thiên Thương phù văn phát ra, dọc theo đường đi không có đụng phải người nào, tất cả mọi người chịu không nổi lão hóa khí tức quấy nhiễu, toàn bộ chạy mất.
Mục Vân không cần tốn nhiều công sức, đi tới sâu trong cung điện, chỉ thấy trong một tòa đại điện, có một nữ tử xinh đẹp, khoanh chân ngồi.
Đây là một miêu nữ tư thái ung dung tao nhã, lười biếng nằm trên thảm đại điện, trên đỉnh đầu nàng lơ lửng một khối khoáng thạch vặn vẹo quái dị, chính là Hàn Sát linh thiết, mà trên hàn sát linh thiết, in một chữ ‘Thương’ thật lớn.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là Thiên Thương phù văn.
Ở bên cạnh miêu nữ, còn có một viên đại tướng, sinh ra cao lớn vạm vỡ, bộ dáng có vài phần tương tự Trương Đại Lương, nghĩ đến chính là Trương Đại Giác.
Trương Đại Giác ở chỗ này, còn đại vu bà thì sao?
Mục Vân nghi hoặc một trận, trong đại điện cũng không có nhìn thấy đại vu bà, ngược lại miêu nữ kia có bộ dạng rất xinh đẹp trêu người, làm cho người ta có một loại cảm giác tôn quý đoan trang.
- Vu bà đại nhân, phù văn này nguyền rủa nồng đậm, không dễ luyện hóa.
Trương Đại Giác mở miệng nói chuyện, thần sắc mang theo một tia lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận