Vô Thượng Thần Đế

Chương 3639: Chiến đại vu bà (2)

Nguyên lai đại vu bà đã dung hợp với Địa Nguyên thư thành một, chỉ cần Địa Nguyên Thư bất diệt, nàng sẽ không chết, cho dù vừa rồi bị Mục Vân đánh nổ, nàng đều có thể sống lại, nhiều nhất tổn thất một chút linh khí mà thôi.
Giờ phút này đại vu bà đã thành công luyện hóa Thiên Thương phù văn, bộ dáng của nàng, trở nên quái dị mà khủng bố, một nửa thân thể mềm mại đầy đặn, làn da trắng như tuyết mà đàn hồi, nửa còn lại thân thể khô già nhăn nheo, phủ đầy nếp nhăn gồ ghề, cả người thoạt nhìn cực kỳ xấu xí.
- Ngươi là Mục Vân? Lá gan thật lớn, dám xông vào trong cung của ta.
Đại vu bà mắt lạnh nhìn Mục Vân, vung tay lên, trang sách Địa Nguyên thư phóng thích ra, cả tòa đại điện bỗng nhiên biến thành rừng rậm, khắp nơi đều hoa cỏ cây cối xanh um tươi tốt, từng sợi dây leo độc giống như mãng xà lao ra, điên cuồng giết tới Mục Vân.
- Đáng tiếc, Thiên Thương phù văn vẫn bị nàng luyện hóa.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, hiện tại đại vu bà đã thành công luyện hóa Thiên Thương phù văn, thực lực tăng vọt, cực khó đối phó, nhưng hắn cũng không có lùi bước, mà là rút Minh Vương kiếm ra, ngang nhiên một kiếm chém ra.
Tuy rằng đại vu bà rất lợi hại, nhưng hắn vẫn có lực đánh một trận.
Thiên Liệt phù văn trên Minh vương kiếm bộc phát ra khí tức sắc bén, một tia kiếm khí huy hoàng phóng lên trời, kiếm khí chém xẹt qua, dây leo phía trước đều đứt gãy.
- Là binh khí của Tiểu Minh Vương.
Ánh mắt đại vu bà co rụt lại, Thanh Minh Vương kiếm này chính là một trong ngũ đại ma khí, lực sát thương phi thường lớn, Địa Nguyên thư của nàng chế tạo ra thế giới rừng rậm, căn bản không ngăn được mũi nhọn của Minh Vương kiếm.
Quả nhiên, chỉ thấy Mục Vân cầm kiếm điên cuồng xông lên, một đường thế như chẻ tre, đã giết tới trước mặt đại vu bà.
- Ỷ vào binh khí lợi hại, dám làm càn trước mặt ta? Không tự lượng sức mình.
Đại vu bà hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tế xuất Vô Miên giới chỉ, một cỗ nguyền rủa mê man mãnh liệt, giống như thủy triều tràn ngập ra.
Ù ù!
Dưới sự trấn áp của nguyền rủa mê man, Minh Vương kiếm của Mục Vân trong nháy mắt mê man, mất đi hào quang.
Loại nguyền rủa mê man này phi thường tà môn, đối đãi với pháp bảo binh khí cũng có hiệu quả, ngay cả Minh Vương kiếm cũng đỡ không được.
Trong chốc ngắn, Mục Vân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, mê man, muốn ngủ.
Nếu như hắn ngủ thiếp đi, vậy chỉ có thể tùy ý đại vu bà chóc mổ, không còn một tia lực hoàn thủ.
- Tinh Sát thánh thể, mở ra.
Trong lúc nguy cấp, Mục Vân hét lớn một tiếng, lập tức mở ra Tinh Sát thánh thể.
Trên người hắn, thổi lên khí tức tinh thần ngập trời, trong nháy mắt, trên người hắn lưu chuyển điểm điểm tinh quang, vô số tinh quang giống như đom đóm, xoay tròn quanh quẩn Mục Vân, tinh thần sát khí bàng bạc, mênh mông vô cùng, điên cuồng trào ra.
Sau khi hắn hấp thu linh khí ở Tinh Túc hồ, đã luyện thành Tinh Sát thánh thể, giờ phút này mở ra, khí tức cả người tăng vọt, đôi mắt lấp lánh như sao, giơ tay nhấc chân, Tinh Thần Thiên Uy cường hoành bộc phát ra.
Hô!
Một cỗ khí lãng cường hoành từ trên người Mục Vân lao ra, xua tan tất cả khí tức nguyền rủa chung quanh, sau khi hắn mở ra Tinh Sát thánh thể, coi như hôn mê nguyền rủa, cũng không thương tổn được hắn.
- Lão yêu bà, ta xem ngươi còn đánh với ta như thế nào.
Mục Vân vung kiếm điên cuồng trảm mạnh, một thanh kiếm khí tuyệt trảm như Ngân Hà, ngang nhiên bắn ra, trực tiếp chém về phía đầu đại vu bà.
- Tinh Bạo Khí Lưu Trảm.
Một kiếm này của Mục Vân, uy lực dị thường hung hãn, sau khi hắn mở ra Tinh Sát thánh thể, uy lực của Tinh Bạo Khí Lưu Trảm cũng tăng lên rất nhiều, đủ để sánh ngang với nhị phẩm Thánh Quyết.
Nhìn khí thế của một kiếm này của Mục Vân, đại vu bà cũng hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng nàng tuyệt không hoảng hốt, cười hắc hắc nói:
- Ngươi có lợi hại đến đâu thì như thế nào, có thể ngăn được sự nguyền rủa của Thiên Thương phù văn?
Đại vu bà xuất ra Địa Nguyên thư, Thiên Thương phù văn trên mặt sau trang sách lập tức bộc phát ra bạch quang chói mắt, cỗ ánh sáng này tràn ngập khí tức lão hóa kịch liệt, vừa phóng thích ra đã làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thiên hoang địa lão, thương hải tang điền.
- Nguyền rủa thật mãnh liệt.
Mục Vân biến sắc, nhưng hắn cũng không lùi bước, vẫn cầm kiếm cuồng sát mà lên.
- Ừ?
Đại vu bà thấy thế, không khỏi kinh ngạc một trận, giờ phút này quanh người nàng đều tràn ngập nguyền rủa lão hóa, Mục Vân cư nhiên còn dám giết tới, quả thực tự tìm đường chết.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?
Đại vu bà sắc mặt lạnh lẽo, đứng tại chỗ, cũng không có tránh né, bởi vì, ở trong mắt nàng, Mục Vân đã là một cỗ thi thể, khí tức nguyền rủa của thiên tang phù văn, cũng không phải Mục Vân có thể thừa nhận.
Khoảng cách giữa Mục Vân và đại vu bà, không ngừng kéo gần.
10 mét.
Khoảng cách mười thước, đây là phạm vi bao phủ của lời nguyền lão hóa.
Mục Vân một đầu vọt vào, trong chốc chốc, đã cảm thấy tuổi thọ trên người không ngừng trôi qua.
Trong chớp mắt, tuổi thọ của Mục Vân đã mất đi ba vạn năm.
Tuổi thọ ba vạn năm, trong nháy mắt đã biến mất, nguyền rủa của Thiên Thương phù văn, quả nhiên vô cùng khủng bố.
- Ta có một trăm vạn năm thọ mệnh, hôm nay cho dù liều mạng dầu hết đèn tắt, ta cũng cướp Thiên Thương phù văn được từ trong tay ngay.
Trong ánh mắt Mục Vân, bộc phát ý chí chiến đấu sắc bén, nếu đoạt được thiên liệt phù văn, vậy đơn giản là vô địch.
Chín mét!
Khoảng cách giữa Mục Vân và đại vu bà lại kéo gần một thước, khí tức nguyền rủa càng ngày càng nồng đậm, Mục Vân trong nháy mắt, lại mất đi năm vạn năm thọ mệnh.
- Ta xem ngươi có bao nhiêu tuổi thọ, có thể chịu được Thiên Thương phù văn nguyền rủa.
Vẻ mặt đại vu bà trấn định, cũng không kinh hoảng, nàng tin tưởng uy lực của Thiên Thương phù văn, cho dù Mục Vân có một trăm vạn năm thọ mệnh, cũng nhịn không được nguyền rủa trùng kích.
Tám mét.
Minh Vương kiếm trên tay Mục Vân, dưới sự trùng kích của nguyền rủa lão hóa, bắt đầu toát ra rỉ sét.
Bảy mét!
Minh Vương kiếm đã không chịu nổi, toàn thân rỉ sét loang lổ, sau đó canh một tiếng, trực tiếp đứt đoạn.
Thần binh lợi khí năm đó tiểu Minh Vương dùng để đánh khắp thiên hạ bị nguyền rủa của Thiên Thương phù văn trùng kích, cũng phải trở thành sắt vụn, có thể tưởng tượng được nguyền rủa này khủng bố ra sao.
Trong tay Mục Vân, chỉ còn lại một chuôi kiếm trơ trụi, khoảng cách giữa hắn và đại vu bà không ngừng kéo gần, sáu thước, năm thước, bốn thước, tuổi thọ của hắn, cũng nhanh chóng trôi qua, trong lúc hô hấp, tổng cộng ba mươi vạn năm thọ mệnh không còn.
- Tại sao hắn vẫn chưa già đi?
Đại vu bà nội tâm hoảng sợ, Mục Vân chỉ là Thánh Nhân trung vị cảnh, không có ba mươi vạn thọ mệnh, cho dù không chết, cũng có thể trở nên già nua chậm chạp.
Nhưng giờ phút này, Mục Vân vẫn là bộ dáng long tinh hổ mãnh, nhìn không ra có dấu hiệu lão hóa. Đại vu bà cũng không biết, tuổi thọ của Mục Vân, dài ước chừng tới một trăm vạn năm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy đã dầu hết đèn cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận