Vô Thượng Thần Đế

Chương 237: Phong Vân Gợn Sóng

- Đúng vậy, đúng vậy, chuyện của nhà ngươi, chúng ta cũng không tiện quản!
Hai người Lý Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc cười ha ha một tiếng, rời khỏi đại điện, Lý Trạch Lâm không dám trì hoãn, vội vàng đứng lên.
- Thằng ranh con này, ta ngược lại là muốn xem thử, hắn đang có ý đồ gì.
Khuya hôm đó, Mục Vân tu luyện hoàn thành, một tia khí tức nguy hiểm, từ phía sau lưng truyền đến.
Không chút do dự, một hỏa liên màu tím nở rộ, ngọn lửa màu tím oanh một tiếng nổ tung.
Chỉ là, hỏa liên màu tím kia nổ tung lên, sau một chưởng, như là một ngọn nến dập tắt, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
- Ngươi là ai?
Nhìn thân tiền thân tài tuấn dật trung niên nam tử, Mục Vân lạnh lùng hỏi.
- Ngươi không cần quan tâm ta là ai!
Vương Chí Kiệt tức giận nói:
- Mục Vân, ba năm trước ngươi rơi xuống Lôi âm cốc, may mắn thu hoạch được thiên hỏa, ba năm sau hoành không xuất thế, bày mưu nghĩ kế, dựa vào thân phận Tử Mộc, thông qua tụ tập Thông Thần các, Địa Sát đường và Tụ Tiên các, khuấy động mâu thuẫn giữa Lục Ảnh huyết tông và Thánh Đan các, ngồi làm ngư ông đắc lợi, hủy diệt tam tộc Cổ gia, Lâm gia, Hoàng Thất, cũng có thể nói là báo thù thành công!
- Chỉ là người tính không bằng trời tính?
Vương Chí Kiệt nói tiếp:
- Không ngờ, liên tiếp dẫn xuất ba vị cường giả vượt qua Thông Thần cảnh, tông chủ Thánh Đan tông - Thánh Vũ Dịch, tông chủ Lục Ảnh huyết tông - Mạnh Nhất Phàm, đảo chủ Thiên Tà đảo - Quân Vô Tà.
- Nhưng mặc dù như thế, ngươi còn có thể để Mạnh Nhất Phàm cùng Quân Vô Tà sinh lòng khe hở, dựa vào Cổ Ngọc Long Tinh, cùng chi khải hoàn, cuối cùng thực sự là vô lực hồi thiên, bị tông chủ Thánh Đan tông Thánh Vũ Dịch mang đi, mai danh ẩn tích.
- Chuyện này mới trôi qua mấy tháng, ngươi đã chạy đến Trung Châu, ngươi thật đúng là có bản lĩnh!
Nghe được lời người này nói, Mục Vân hơi sững sờ, sau đó mỉm cười.
- Xin ra mắt tiền bối!
- Ừm? Ngươi biết ta là ai?
Vương Chí Kiệt ngẩn người.
- Đương nhiên!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Mặc dù tiền bối lòng có tức giận đối với vãn bối, thế nhưng tuyệt không hạ thủ giáo huấn, tiếp theo, tiền bối đối với ta rõ như lòng bàn tay, hẳn là Lý Trạch Lâm nói, tiền bối có tu vi cao như thế, chỉ sợ là cao tầng Tam Cực điện, nhưng để cao tầng Tam Cực điện vì Mục Vân ta đi một chuyến, chỉ là Tâm nhi, cho nên ngài là... phụ thân của Tâm nhi - Vương điện chủ Vương Chí Kiệt!
- Xú tiểu tử, vỗ mông ngựa rất giỏi, nhưng mà không cần!
Vương Chí Kiệt hừ khẽ nói:
- Chuyện nữ nhi của ta, sau này ta sẽ tính toán với ngươi sau.
- Hôm nay ta tới, là muốn hỏi vì sao ngươi không muốn đi Vạn Quỷ Phủ Quật?
- Đơn giản, không thể đi!
Vương Chí Kiệt cười lạnh nói:
- Vì sao không thể đi?
Mục Vân ho khan một nói:
- Trước đó cách mỗi ba năm, các thế lực lớn Trung Châu đại lục đều sẽ tiến đến một lần, thế nhưng kết quả thế nào? Tay không mà về. Mà lại mỗi lần đều trả giá đại đại giới, mới đổi về được một chút xíu lợi ích, căn bản không đáng.
- Nhưng nếu như lần này tiến đến, vừa lúc mở ra bảo tàng thì sao?
Mở ra? Mở ra bảo tàng cũng là giả, chết lại càng thảm hại hơn!
Đương nhiên, lời này là dưới đáy lòng Mục Vân nói ra.
- Mở ra bảo tàng! Tỉ lệ nhỏ bao nhiêu, chẳng lẽ tiền bối từ nhiều lần trước trả giá trước đó mà không nhìn ra được sao?
- Ngươi cái rắm đạo lý nhiều, nói nhiều như vậy, không phải chính là ngươi sợ chết sao?
Vương Chí Kiệt khẽ nói:
- Nếu ta ép buộc ngươi đi thì sao!
- Ta cũng sẽ đi!
- Vì sao?
- Ai... Phụ mẫu ra lệnh không thể trái!
- Tiểu khốn kiếp nhà ngươi...
Mục Vân vội vàng nói:
- Nhạc phụ bớt giận, nếu như ngài thật để ta đi, có thể, nhưng ta phải bảo đảm nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối, mà lại ta có thể đảm bảo với ngài, chuyến này sẽ không có người một người bị thương, còn về bảo tàng... Cái này cũng không thể đảm bảo.
- Ừm?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Vương Chí Kiệt tinh tế suy nghĩ.
Vạn Quỷ Phủ Quật nguy hiểm trùng điệp, trước đó, mỗi một lần tiến vào chỉ là ở ngoại vi, đều có không ít người bị thương, mà lần này là đại điện trồi lên mặt đất, nguy hiểm trong đó, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn.
Chỉ là Mục Vân từ đâu mà có tự tin như vậy, có thể đảm bảo tất cả mọi người bình yên vô sự?
- Tốt, lần này hẳn là tiểu tử Lý gia dẫn đội, ngươi và hắn toàn quyền thương nghị, mà hai người Hinh Vũ và Tâm Nhã cũng sẽ đi, còn có thằng ranh con Dương gia - Dương Dương Dương kia, lại thêm một ít thiên tài khác của Tam Cực điện, chuyến này ngươi đi, nếu làm ta mất mặt, trở về ngươi sẽ biết tay.
- Vậy Vân Môn...
- Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố!
- Được rồi!
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân đáp ứng thống khoái như vậy, Vương Chí Kiệt nhíu mày.
Hắn đột nhiên cảm giác, trước đó Mục Vân mãnh liệt không đi, hình như là đang giả vờ giả vịt, dáng vẻ tiểu tử này hình như rất muốn đi?
Mục Vân đương nhiên muốn đi.
Vạn Quỷ Phủ Quật, quả thật không còn gì, hắn đương nhiên biết, thế nhưng hắn đi, không phải vì Vạn Quỷ Phủ Quật, mà là vì thiên tài Thánh Đan tông cùng với Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết tông.
Chỉ vì một chữ “giết”!
Mà cùng lúc đó, toàn bộ Trung Châu đại lục dần xuất hiện gợn sóng.
Các thế lực lớn, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật.
Nam bộ Trung Châu đại lục, trong Thánh Đan tông.
Thánh Vũ Dịch đứng ở trước đại điện, nhìn hơn mười người phía dưới, hơi mở miệng nói:
- Chuyến đi Vạn Quỷ Phủ Quật lần này, bọn người các ngươi phải nhớ kỹ, thứ nhất, thăm dò bảo tàng làm chủ, thứ hai, nếu gặp được Mục Vân, không lưu tình chút nào, phải đánh giết kẻ này.
- Vâng!
Phía dưới, bọn người đệ tử thân truyền Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên, Lâm Hinh Vũ gật đầu đáp.
Ngẩng đầu nhìn phương xa, Thánh Vũ Dịch lạnh nhạt nói:
- Mục Vân ơi Mục Vân, mấy tháng này, thân ở Vạn Quỷ Phủ Quật, còn chưa có chết sao? Lần này, ngươi nhát định phải chết không nghi ngờ.
Mà cùng lúc đó, ở trên Thiên Tà đảo, Quân Vô Tà nghiêng dựa vào trên ghế ngồi, nhìn đám người phía dưới, cười đùa nói:
- Lần này tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật, rất có ý tứ, cũng là thời khắc hiện ra thực lực của các ngươi, ghi nhớ, các ngươi là tinh anh của Thiên Tà đảo ta, cũng không thể mất mặt!
- Bất Hủ Dịch, thạch ngọc tân, trắng ất hồ, ba người các ngươi, cần phải biểu hiện tốt một chút, vị trí đảo chủ Thiên Tà đảo này, ta phải giao cho các ngươi!
- Vâng!
Bắc phương Trung Châu, đại bản doanh Lục Ảnh huyết tông.
Mạnh Nhất Phàm nhìn phía dưới, mở miệng nói:
- Huyết Tôn biến mất, các ngươi truy tra lâu như vậy, chẳng được gì, đều là phế vật!
- Lần này tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật, ta không hi vọng xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, Mạnh Quảng Lăng, lần này để ngươi mang theo Địa Hoàng Bút, nếu ngươi lại làm ta thất vọng, cho dù là nhi tử ta, ta cũng sẽ để ngươi trả giá đắt!
- Vâng!
Mạnh Quảng Lăng tay cầm trọng bút, trên mặt lộ ra một tia kiên định.
Chuyến này, đại đệ tử thân truyền Thánh Đan tông - Bắc Nhất Vấn Thiên, là người đầu tiên hắn khiêu chiến.
Có Địa Hoàng Bút trong tay, lại một lần nữa, nếu Mục Vân kia còn sống, tuyệt đối sẽ làm cho hắn chết không có chỗ chôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận