Vô Thượng Thần Đế

Chương 3672: Cửu Đầu Xà (1)

- Còn nữa, con Kim Hỏa Toan Nghê này, mặc dù là một trong thập đại Thánh thú thượng cổ, nhưng đã biến thành khôi lỗi, mất đi linh tính, yêu thú trong sơn cốc, sẽ không hoan nghênh nó.
Thiếu nữ thấy được Kim Hỏa Toan Nghê, lộ ra một tia thần sắc tiếc hận, bởi vì đầu Thánh thú này đã bị luyện chế thành khôi lỗi.
Mục Vân âm thầm kinh ngạc, phương pháp khôi lỗi của hắn phi thường bí ẩn, người bình thường căn bản không nhìn ra, nhưng thiếu nữ liếc mắt một cái đã có thể thấy được, đầu Kim Hỏa Toan Nghê này của hắn không phải thú sống, mà là khôi lỗi, chắc rằng thiếu nữ từ nhỏ cùng yêu thú tiếp xúc, cho nên phi thường quen thuộc.
Biết được khí tức của yêu thú, có một chút manh mối, nàng đều có thể phát hiện.
- Quấy rầy.
Mục Vân thu Kim Hỏa Toan Nghê lại, ôm quyền, nói:
- Cô nương, ta không có ác ý, ta chỉ muốn tới cầu một gốc Ly Hỏa Tinh Thảo, phiền thỉnh cô nương tặng cho.
Thiếu nữ nói:
- Ly Hỏa Tinh Thảo? Đây là một trong năm loại nguyên liệu tốt nhất để nuôi yêu thú, rất trân quý, ta không làm được chủ.
Mục Vân nói:
- Vậy ngươi dẫn ta đi gặp người có thể làm chủ, ta phụng mệnh Ngọc Thiềm Trai mà đến, kính xin cô nương thấu hiểu một hai.
Thiếu nữ nói:
- Gia gia ta có thể làm chủ, nhưng ngài không rảnh, ngươi vẫn là đi ra ngoài đi, vật liệu bình thường còn dễ nói, nhưng Ly Hỏa Tinh Thảo của chúng ta cũng không có bao nhiêu, không có khả năng tùy tiện cho ngươi.
Mục Vân im lặng không nói, muốn hắn tay không trở về, làm sao có thể.
Đang giằng co, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng cánh đập vào vang lên.
Mục Vân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời phương xa, đồng loạt bay tới mấy trăm thân ảnh, những người này lưng sinh hai cánh, tay cầm thương kích, khuôn mặt tướng mạo giống như sư tử, chính là đệ tử Song Dự Ngân Sư tộc.
- Ôi chao, không tốt, người xấu lại tới, mau chạy đi.
Thiếu nữ nhìn thấy những người này, lộ ra thần sắc hoảng sợ, kéo tay Mục Vân chạy về phía sơn cốc.
Trong đội ngũ Song Dự Ngân Sư này, người dẫn đầu là một nam tử mặc ngân giáp, khí tức trên người hắn mênh mông vô hạn, đúng là cao thủ cấp bậc Đại Thánh.
- Thiếu chủ, có hai người đơn độc.
Một đệ tử Song Dực Ngân Sư nói.
- Ừm.
Thiếu chủ gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mục Vân cùng thú y thiếu nữ kia, thản nhiên nói:
- Giết.
- Tuân mệnh!
Mười mấy đệ tử vỗ cánh bay xuống, vây quanh Mục Vân và thiếu nữ.
- Tệ quá!
Thiếu nữ lộ ra thần sắc kinh hoảng, huýt sáo một cái, triệu hoán yêu thú tới tác chiến.
Nhưng yêu thú còn chưa tới, mười mấy đệ tử Song Dự Ngân Sư đã như sói như hổ đánh tới, huy động thương kích, hung hăng giết về phía hai người Mục Vân.
- Chúng ta đi!
Mục Vân không muốn bại lộ thực lực nhanh như vậy, cho nên triệu hoán Kim Hỏa Toan Nghê ra, lôi kéo thiếu nữ cưỡi lên, thúc giục Kim Hỏa Toan Nghê xông ra khỏi đám người, chạy về phía trước.
- Ôi, là Kim Hỏa Toan Nghê! Loại Thánh thú này, cùng Cửu Đầu Xà của tộc chúng ta, đều một trong thập đại Thánh thú thượng cổ, Vạn Thú cốc khi nào bắt được một con Kim Hỏa Toan Nghê?
Trên bầu trời, thiếu chủ Song Dực Ngân Sư nhướng mày, lộ ra thần sắc có chút kinh ngạc.
Kim Hỏa Toan Nghê chạy rất nhanh, Mục Vân mang theo thiếu nữ một đường chạy như điên, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
- Thiếu chủ, làm sao bây giờ?
Có đệ tử hỏi.
- Đừng hoảng hốt, địch bất động, ta bất động, trước tiên vây quanh Vạn Thú cốc, đầu độc, hủy diệt linh thủy và tài liệu bọn họ nuôi yêu thú, ép bọn họ đi ra.
Thiếu chủ ra lệnh, đệ tử thủ hạ bắt đầu động tác, Vạn Thú cốc bình tĩnh ngày xưa, nhất thời lâm vào trong một mảnh mây đen.
Mục Vân mang theo thiếu nữ, một đường chạy như bay, đi được nửa đường, bỗng nhiên nghe được tiếng yêu thú gầm thét, trong rừng rậm bên cạnh lao ra một đám dã lang cùng ác hổ, đều hung hãn dữ tợn.
- Đối tác của ta đang đến, ngươi hãy cẩn thận.
Thiếu nữ nhìn thấy Lang Hổ xuất hiện, trong lòng đại định, cho dù địch nhân đuổi giết tới, nàng cũng sẽ không sợ hãi.
Bất quá Kim Hỏa Toan Nghê chạy thật nhanh, đã bỏ lại địch nhân phía sau, cũng không ai đuổi theo.
Đám lang hổ này vừa xuất hiện, lộ ra hung quang, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Mục Vân, tựa hồ cũng không hoan nghênh Mục Vân đến.
- Hắn không có ác ý, các ngươi không nên làm bậy.
Thiếu nữ dặn dò.
Nhưng nàng vừa dứt lời, một đám sói hổ hung mãnh đánh tới, điên cuồng nhào về phía Mục Vân, tựa hồ muốn bầm thây Mục Vân thành vạn đoạn.
Mục Vân hơi cả kinh, không thể tưởng được yêu thú trong Vạn Thú cốc hung hãn như vậy.
Hắn vội vàng triệu ra Địa Nguyên Thư, lật đến trang sách đầm lầy, chế tạo ra thế giới đầm lầy, ngăn lại bước chân lang hổ xung quanh, nhưng nhìn đà của những lang hổ kia, tựa hồ rất nhanh sẽ thoát khỏi vây khốn mà ra, đầm lầy bùn cũng không vây được chúng.
Thiếu nữ ‘Ai’ một tiếng, nói:
- Ta đều nói, Vạn Thú cốc không hoan nghênh người ngoài, ngươi nhanh đi thôi.
- Ta che giấu hơi thở của ta là được, ngươi đưa ta đến gặp gia gia ngươi đi.
Tâm niệm Mục Vân vừa động, dung hợp khí tức bản thân vào trong chư thần đồ quyển, hoàn toàn che dấu, thu lại Kim Hỏa Toân Nghê.
Lang Hổ xung quanh, an tĩnh lại.
Lúc này Mục Vân, thoạt nhìn giống như là một người bình thường.
Cô gái bất đắc dĩ, nói:
- Được rồi, ngươi đã cứu mạng ta, ta không thể đuổi ngươi ra ngoài, nhưng ta sợ ngươi nhìn thấy lão nhân gia ông ta, sẽ bị dọa đến chết.
- Gia gia ngươi có đáng sợ không?
Mục Vân mỉm cười nói.
Thiếu nữ im lặng không lên tiếng, mang theo Mục Vân đi về phía trước.
- Ngươi tên là gì?
Mục Vân hỏi.
- Ta là Hàn Y.
- Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương, tên ngươi thật dễ nghe.
- Phải không? Gia gia đặt cho ta đó.
Hai má Hàn Y đỏ lên, nghe Mục Vân khen ngợi, khóe miệng nàng ta hơi lộ ra một nụ cười.
Chẳng bao lâu, nàng đưa Mục Vân đến một ngôi làng.
Thôn trang này trồng đầy cây hoa đào, bờ ruộng dọc ngang, gà chó kêo to, trái đào vàng rủ xuống, vui vẻ tự tại, cảnh tượng một thế ngoại đào nguyên.
Hàn Y mang theo Mục Vân, về đến trong nhà nàng.
- Gia gia, ta trở về.
Hàn Y mở cửa ra, lôi kéo Mục Vân đi vào. Đây là một tòa viện khá đơn giản, Mục Vân bước vào trong đại sảnh phòng ốc, không thấy có người, chỉ nhìn thấy trên tường dán một bức họa, bức họa kia là bộ dáng của một lão nhân, vẽ rất sống động như thật, nhìn kỹ lại, lão nhân trên bức tranh hình như còn đang nháy mắt, hít thở.
Mục Vân cho rằng mình hoa mắt, lại nhìn kỹ, bức họa kia thế nhưng bay tới, trong bức tranh truyền ra một giọng nói già nua:
- Y Y, ngươi trở về, người này là ai?
Mục Vân ngây ngẩn cả người, người trong bức họa này cư nhiên là sống, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
- Này, gia gia ta hỏi tên của ngươi kìa.
Hàn Y đẩy Mục Vân một cái.
- Vãn bối Mục Vân, gặp qua tiền bối.
Mục Vân chắp tay, vẻ mặt ngạc nhiên, chẳng lẽ người trong tranh lại chính là Cốc chủ Vạn Thú cốc?
- Bộ dáng của ta, có phải dọa ngươi hay không?
Lão già mỉm cười.
Mục Vân im lặng không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận