Vô Thượng Thần Đế

Chương 3679: Nhất tỏa duệ khí

Đệ tử Ngọc Thiềm Trai đang khổ sở chống đỡ, nhìn thấy Thôn Tuyết Cổ Thiềm xuất hiện, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh hỉ:
- Cổ Thiềm thánh tọa rốt cục chịu ra tay.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm thân hình khổng lồ, lăng không trấn áp xuống, giống như một khối thiên thạch từ trên trời giáng xuống, hung hăng hướng doanh địa Cửu Đỉnh thương hành nện tới.
Các đệ tử Cửu Đỉnh thương hành, nhìn thấy con quái vật khổng lồ này, đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thạch Quân Thiên nghe được tiếng động, từ trong doanh trướng đi ra, liếc mắt một cái đã thấy được Thôn Tuyết Cổ Thiềm, nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Đáng chết, Linh Lung tiên tử không có ở đây, quái vật này làm sao có thể thức tỉnh? Ai đã đánh thức con quái vật này?
Ầm ầm...
Thân hình khổng lồ của Thôn Tuyết Cổ Thiềm rơi xuống, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, loạn thạch tung bay, trong doanh trại một mảnh hỗn loạn, không ít người bị đè chết tại chỗ, có người muốn chạy trốn, cũng bị loạn thạch đập chết.
- Một đám phế vật, cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản tọa, toàn bộ chết đi cho ta!
Thôn Tuyết Cổ Thiềm vung trường kiếm lên, trong chốc lát, ánh trăng chậm rãi, tiêu sái đầy trời, thanh huy trong suốt trải rộng khắp núi, phàm là người bị kiếm quang trùng, ngã xuống đất mất mạng, từng mảnh sương tuyết từ trong ánh trăng vung ra, xung quanh rất nhanh biến thành thế giới trắng bạc.
- Đừng hoảng hốt, kết trận, nghênh địch!
Sắc mặt Thạch Quân Thiên trầm xuống, thu thập tàn binh, kết trận nghênh địch.
Nhân mã hắn mang đến, đều là đệ tử tinh nhuệ của Cửu Đỉnh Thương Hành, trải qua hỗn loạn ngắn ngủi, mọi người tập kết lại, khí tức liên thành một đường, ngăn cản Thôn Tuyết Cổ Thiềm tập kích.
Cửu Đỉnh thương hành lợi hại nhất địa phương, chính là phương pháp cổ trận, hành quân đánh giặc đều thích bày trận, mấy trăm người kết trận xuất thủ, thanh thế thật to lớn.
Dưới sự dẫn dắt của Thạch Quân Thiên, mọi người rất nhanh ổn định trận cước, hơn nữa còn bắt đầu phản kích, vững vàng hướng Thôn Tuyết Cổ Thiềm giết tới.
- Ha ha ha, trước mặt bản tọa, các ngươi còn dám đánh trả?
Thôn Tuyết Cổ Thiềm cười to, vung áo choàng lên, khoác lên chữ ‘Hồ’, nở ra thủy mang trong vắt lạnh lẽo.
Trong thiên địa, vô số hơi nước hội tụ mà đến, cũng hình thành từng hồ nước.
Rất nhanh, sơn môn Ngọc Thiềm Trai liền hóa thành thế giới hồ nước, thiên hồ chi quốc, thủy bạc đầy núi, đội ngũ Thạch Quân Thiên, bị hồ nước phân chia, trận hình tản đi.
- Thì ra áo choàng này của nó dĩ nhiên là một trang Địa Nguyên Thư.
Mục Vân âm thầm khiếp sợ, thì ra áo choàng Thôn Tuyết Cổ Thiềm, đúng là địa nguyên thư biến thành, là trang sách hồ nước, có thể chế tạo thế giới hồ nước, phân chia chiến trường.
Trong mười tám trang địa nguyên thư, lực sát thương của trang sách hồ nước không mạnh, nhưng hiệu quả thực chiến phi thường tốt, phân chia chiến trường tương đối thực dụng, dưới sự ngăn cách của ngàn vạn hồ nước, địch nhân cho dù có nhiều người ngựa hơn nữa, cũng không cách nào tập kết thành trận.
Xuy...
Thôn Tuyết Cổ Thiềm nắm chặt trường kiếm, vung kiếm chém ra, trận thế của Cửu Đỉnh thương hành nghiền nát, dĩ nhiên không cách nào ngăn cản, phàm là đệ tử bị kiếm khí của Thôn Tuyết Cổ Thiềm tập kích, ngã xuống đất mất mạng.
- Súc sinh chết tiệt này.
Thạch Quân Thiên thấy thế, nhất thời nổi trận lôi đình, mạnh mẽ bay ra, hướng Thôn Tuyết Cổ Thiềm giết tới.
- Đại Thánh tiểu vị cảnh? Chút thực lực này, cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản tọa?
Thôn Tuyết Cổ Thiềm hừ lạnh một tiếng, thực lực của nó, thật ra cũng chỉ là tương đương với Đại Thánh tiểu vị cảnh, nhưng nó có Địa Nguyên Thư cùng Hạo Nguyệt Kiếm, cho nên không để Đại Thánh bình thường ở trong mắt.
Nó muốn vung kiếm giết ra, nhưng trong lúc bất chợt, cảm thấy bàn tay trống rỗng, Hạo Nguyệt kiếm không thấy đâu.
- Thanh kiếm của ta đâu?
Thôn Tuyết Cổ Thiềm chấn động, ngây ngẩn cả người.
- Ở trong tay ta!
Thạch Quân Thiên sắc mặt lạnh lùng, bàn tay lật một cái, Hạo Nguyệt kiếm xuất hiện trong tay hắn.
- Ngươi cướp đi khi nào?
Thần sắc Thôn Tuyết Cổ Thiềm đầy hoảng sợ, nó hoàn toàn không phát hiện động tác của Thạch Quân Thiên, binh khí của nó đã bị cướp đi.
- Ha ha ha, ta là thiên hạ đệ nhất thần trộm đại đạo, tu luyện đều thần trộm thánh quyết, muốn trộm một thanh kiếm của ngươi, có gì khó?
Thạch Quân Thiên cười to, thân hình chợt lóe, người biến mất không thấy, đợi đến khi hắn lần thứ hai xuất hiện, trong tay hắn ào ào một tiếng, mở ra một cái áo choàng.
- Ai da, Địa Nguyên thư của ta.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm kinh hãi thất sắc, trong nháy mắt này, áo choàng của nó cũng bị trộm đi.
Mục Vân cùng Chu Phi Tuyền ở xa xa nhìn thấy, đều khiếp sợ không thôi.
Thạch Quân Thiên không hổ là thiên hạ đệ nhất thần trộm đại đạo, trong chiến đấu này, dĩ nhiên có thể trộm đi binh khí cùng áo choàng của Thôn Tuyết Cổ Thiềm, Mục Vân cùng Chu Phi Tuyền căn bản không thấy rõ động tác của hắn.
- Ngươi tên tiểu tặc này, trả lại đồ của ta.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm giận dữ, thân thể bật nhảy lên, hướng Thạch Quân Thiên nhào tới.
Thạch Quân Thiên cười hắc hắc, nói:
- Cóc già, ngươi không có Hạo Nguyệt kiếm cùng Địa Nguyên Thư, làm sao đánh với ta?
Hắn đang chờ ra tay, bỗng nhiên ngửi được một cỗ phong khí tanh hôi, sau đó là một trận tiếng cười kiệt kiệt âm u.
- Thạch Quân Thiên, thêm bổn tọa nữa thì như thế nào?
Một đạo thân ảnh dữ tợn hung ác đột nhiên từ xa bay tới.
- Cửu Đầu Xà!
Mục Vân nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng vừa mừng vừa sợ, người tới chính là Cửu Đầu Xà, không ngờ tên này cũng chạy tới Ngọc Thiềm Trai.
- Lão xà đầu, ngươi sao lại đến đây?
Thôn Tuyết Cổ Thiềm nhìn thấy Cửu Đầu Xà, thần sắc vui vẻ.
- Ha ha ha, cóc già, Ngọc Thiềm Trai các ngươi cướp một gốc Ly Hỏa Tinh Thảo của Vạn Thú cốc, loại vật liệu mỹ vị này, cũng không thể cho ngươi độc chiếm, nhanh chóng giao ra cho ta cũng ăn một miếng.
Cửu Đầu Xà liếm liếm môi, thì ra là vì Ly Hỏa Tinh Thảo mà đến.
- Thật ngại quá, ta đã ăn sạch rồi.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm cũng nhếch miệng nở nụ cười.
- Ăn một mình khó béo! Ngươi con cóc già này, cũng không để lại cho ta một miếng?
Cửu Đầu Xà có chút ảo não.
Thạch Quân Thiên bất động thanh sắc, thừa dịp Thôn Tuyết Cổ Thiềm cùng Cửu Đầu Xà đang nói chuyện phiếm, hắn dẫn người lui lại.
Hắn rất thông minh, nếu như chỉ có một đầu cổ Thánh thú, hắn còn có thể đối phó, nhưng hiện tại, hai đầu Thánh thú đều chạy tới, hắn nếu như không đi, tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Tiểu tặc, còn muốn chạy? Trả lại đồ cho ta.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm nhìn thấy Thạch Quân Thiên muốn chạy trốn, nhất thời giận dữ, phi thân đánh chết mà đi.
- Người này mặt chuột, chẳng lẽ chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm đại đạo, Thạch Quân Thiên?
Thần sắc Cửu Đầu Xà lạnh lẽo.
- Chính là hắn, tiểu tặc này thật đáng ghét, trộm đi toàn bộ pháp bảo binh khí của ta.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm tràn đầy lửa giận.
- Ha ha ha, cóc già, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy?
Cửu Đầu Xà cười nhạo.
Thạch Quân Thiên quyết định nhanh chóng, vứt bỏ Hạo Nguyệt kiếm cùng Địa Nguyên Thư, dẫn người chạy trốn dưới chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận