Vô Thượng Thần Đế

Chương 3681: Đạo thuật kinh người (2)

Chu Phi Chương cảm kích nhìn Mục Vân, gật gật đầu nói:
- Được, đa tạ ngươi, Thánh Tọa đại nhân mất kiếm thư, thực lực giảm đi rất nhiều, chỉ sợ không phải địch thủ của Thạch Quân Thiên. Ngươi nhất định phải trông chừng nó, đừng để nó làm bậy.
Lúc đầu thực lực của Thôn Tuyết Cổ Thiềm, cùng Thạch Quân Thiên không sai biệt lắm, nhưng nó hiện tại không có Hạo Nguyệt Kiếm cùng áo choàng Địa Nguyên Thư, khẳng định sẽ không phải đối thủ của Thạch Quân Thiên.
Mục Vân cười khổ một chút, con cóc già này hiện tại quả thực muốn phát điên, chỉ sợ hắn cũng không ngăn được, đành phải đi theo xem trước rồi nói sau. Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân hình Thôn Tuyết Cổ Thiềm trong suốt long lanh, có vẻ phi thường xinh đẹp, thân hình khổng lồ của nó lăng không đập xuống, đập xuống doanh địa Cửu Đỉnh thương hành, nhưng cũng không có gây ra hỗn loạn gì, mà là ‘bùm’ một tiếng, nó dĩ nhiên rơi vào trong một hồ nước.
Mục Vân theo xuống núi, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Đội ngũ Cửu Đỉnh thương hành, nghiêm trận chờ đợi, giống như đã sớm đoán trước được Thôn Tuyết Cổ Thiềm đến, cũng không có chút kinh hoảng nào.
Trên doanh địa phân bố từng hồ nước, Thôn Tuyết Cổ Thiềm rơi xuống, rơi xuống hồ nước.
- Hắc hắc, cóc già, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ tới.
Thạch Quân Thiên đứng ra, hắn cầm trong tay một thanh trường kiếm ánh trăng lạnh lẽo, sau lưng treo một cái áo choàng, khoác lên một chữ ‘Hồ’.
Hạo Nguyệt Kiếm cùng Áo choàng Địa Nguyên Thư của Thôn Tuyết Cổ Thiềm, quả nhiên bị hắn trộm đi.
Thạch Quân Thiên hiện tại chế tạo ra thế giới hồ nước, vây khốn Thôn Tuyết Cổ Thiềm.
- Tiểu tặc, trả lại đồ cho ta.
Thôn Tuyết Cổ Thiềm giận dữ, thân thể chấn động, từ trong hồ nước nhào ra.
- Ngươi con cóc già này, dám một mình đến đây, quả thực là chịu chết! Các huynh đệ, làm thịt nó.
Thạch Quân Thiên thu hồi Địa Nguyên Thư, chợt ra lệnh một tiếng, đội ngũ thủ hạ tập kết thành trận, mấy trăm người liên hợp lại, đồng loạt đi tới, đội ngũ không có một chút tiếng ồn ào, chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề, binh uy sâm nghiêm cực kỳ.
Keng keng...
Mấy trăm người đồng thời rút binh khí ra, ánh sáng sắc bén đâm thủng đêm tối, sát khí bàng bạc gào thét mà ra.
- Một đám phế vật, chết cho ta!
Thôn Tuyết Cổ Thiềm hừ lạnh một tiếng, xông vào trận địa địch, thân hình khổng lồ xông thẳng vào, đem trận địa địch vọt đến thất linh bát lạc.
Nhưng những đệ tử này đều tinh nhuệ, sau khi hỗn loạn ngắn ngủi, lại một lần nữa tập kết lại, đoàn đoàn vây quanh Thôn Tuyết Cổ Thiềm, nâng binh khí hướng nó chém giết mà đi.
Thấy thế, sắc mặt Mục Vân ngưng trọng lại, tế xuất Địa Nguyên thư, muốn cứu Thôn Tuyết Cổ Cót ra khỏi vòng vây.
- Tiểu tử, đừng hòng quấy rối, đối thủ của ngươi là ta.
Thạch Quân Thiên phát hiện Mục Vân tồn tại, cầm kiếm giết ra, hắn không có đi quản Thôn Tuyết Cổ Thiềm, bởi vì đội ngũ thủ hạ, đủ để mài chết Thôn Tuyết Cổ Thit, hắn chỉ cần đề phòng Mục Vân là được.
Đội ngũ của hắn bày binh bày trận tuy lợi hại, nhưng Mục Vân có địa nguyên thư, có thể rất dễ dàng phá vỡ binh trận của hắn, cho nên tuyệt đối không thể để Mục Vân nhúng tay vào.
Mục Vân bỗng nhiên cảm thấy một trận khí tức nguy hiểm thật lớn, hắn cảm thấy có một ma trảo tàng hình, muốn trộm địa nguyên thư của hắn.
- Không tốt!
Mục Vân thần sắc đột biến, lật đến trang sách sơn nhạc, hét lớn một tiếng, một tòa núi cao nguy nga trần trụi, nhất thời từ trên trời giáng xuống, ầm ầm một tiếng, hung hăng nện xuống đất.
Bề ngoài thoạt nhìn, Mục Vân tựa hồ nện vào không khí, cái gì cũng không đập được, nhưng Mục Vân có thể khẳng định, ma trảo tàng hình kia, đã bị của mình trấn áp.
- Đáng giận, hỗn trướng!
Thạch Quân Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, rút về tay trái, sắc mặt ngũ quan vặn vẹo, đau đến lợi hại.
- Muốn trộm đồ của ta, không đơn giản như vậy.
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, đạo thuật của Thạch Quân Thiên tuy lợi hại, nhưng muốn trộm địa nguyên thư từ trong tay hắn, không dễ dàng như vậy, tâm tư hồn phách của hắn nhạy bén hơn Thôn Tuyết Cổ Thiềm rất nhiều, không dễ dàng bị lừa như vậy.
- Thôi, ta cũng không cần trộm, ta chỉ cần giết ngươi, vật liệu trên người ngươi, tự nhiên toàn bộ là của ta.
Thạch Quân Thiên thần sắc lạnh lẽo, lúc này vung kiếm giết ra, hắn vừa mới trộm được Hạo Nguyệt kiếm, hiện tại thi triển ra, kiếm pháp hành vân lưu thủy, không hổ là cao thủ đại thánh, vật liệu vừa trộm được, cũng đã luyện hóa, sử dụng thuận buồm xưa.
Trong chốc lát, thiên địa bao phủ một mảnh ánh trăng lạnh, thanh u tuyệt tuyết, gió lạnh sắc bén, lạnh lẽo thấu xương.
Trước mắt Mục Vân hiện ra ảo giác thiên nhai minh nguyệt, cả người lâm vào một loại trạng thái hư vô mờ nhạt, hai chân nhẹ nhàng phiêu phiêu, không có cảm giác chân đặt chân xuống đất, cả người trống rỗng, tìm không thấy phương hướng.
Đây là ảo giác của Hạo Nguyệt Kiếm, có thể làm cho người ta lâm vào trạng thái hư vô của thiên nhai minh nguyệt, chân trời xa xôi, trăng sáng đương không, người ở chân trời sáng trăng, trống rỗng không cách nào cố gắng.
Loại trạng thái hư vô này, không phải nguyền rủa, nhưng so với nguyền rủa còn muốn chết hơn, bởi vì căn bản không cảm thụ được bất kỳ tồn tại nào, tất cả cảm giác đều bị che khuất, cả người là hư.
Xuy...
Thạch Quân Thiên một kiếm đâm tới, thanh kiếm sắc bén phá không, nhưng Mục Vân căn bản không nghe được, cả người hắn đều lâm vào trạng thái hư vô, không cảm thụ được bất kỳ nguy hiểm nào.
- Này, tiểu tử, tỉnh lại!
Trong đầu Mục Vân bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm kinh, là tiếng của Yến Nam Phi.
Mục Vân thoáng chốc tỉnh táo, nhìn thấy Thạch Quân Thiên một kiếm đâm tới, cuống quít trong nháy mắt di động né tránh. Hắn chạy trốn trong chỗ chết, sống lưng đã toát ra một thân mồ hôi lạnh, Hạo Nguyệt kiếm này thật sự tà môn, không hổ là tồn tại thứ tám trong thập đại danh kiếm, kiếm khí kèm theo ảo giác thiên nhai minh nguyệt, làm cho người ta lâm vào trạng thái hư vô, cả người ngây ngô, chết thế nào cũng không biết.
Thạch Quân Thiên một kiếm đâm không trúng, cũng ngẩn người, không phải bởi vì Mục Vân có thể né tránh, mà là hắn hình như cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc.
- Sư phụ...
Thần sắc Thạch Quân Thiên đầy kinh hãi, giống như làm chuyện gì đó có lỗi, sợ hãi nhìn bốn phía.
- Sư phụ, ngươi... Ngươi ở đâu?
Thạch Quân Thiên cả người phát run, miệng môi xanh trắng, có vẻ cực kỳ khủng hoảng.
- Không tốt! ta không thể bị hắn ta phát hiện ra.
Yến Nam Phi cuống quít thu liễm khí tức, hắn vừa mới quát tỉnh Mục Vân, thiếu chút nữa bại lộ.
Mục Vân nhìn thấy Thạch Quân Thiên phát hoảng, rút chân thương kiếm ra, một kiếm chém ra.
- Tinh Bạo Khí Lưu Trảm.
Tinh Sát khí tức hoành tráng ngưng tụ trên thân kiếm, chợt hóa thành một đạo kiếm khí sắc bén, hung hăng chém ra.
Thạch Quân Thiên cảm nhận được kiếm khí trùng kích, bừng tỉnh lại, nhưng kiếm khí của Mục Vân đã giết tới, hắn không kịp ngăn cản.
- Trộm thiên thủ!
Thạch Quân Thiên quát to một tiếng, móng tay đột nhiên vung ra, lại trộm đi tám thành uy lực kiếm khí của Mục Vân.
Mục Vân chấn động, không thể tưởng được đạo thuật của Thạch Quân Thiên quỷ dị như vậy, ngay cả uy lực kiếm khí của hắn cũng có thể trộm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận