Vô Thượng Thần Đế

Chương 3689: Gặp lại Thái Man Tử

Luyện khí - luyện.
Chỉ là đơn giản một chữ ‘Luyện’, Mục Vân nhìn kỹ, trước mắt hiện ra thủ pháp luyện khí huyền ảo, ngưng thiết tạo vật, phân binh phá khí vân vân.
Mục Vân yên lặng tìm hiểu, cảm thấy tiêu chuẩn luyện khí của mình, lại chậm rãi tăng lên hiện tại.
Hắn xuất ra Tinh Hoàng kiếm, lật bàn tay, khắc một trận pháp đi lên.
Nhận trận cấp ba, Kiếm Vũ Trận!
Kiếm Vũ Trận này, trận pháp lúc trước của Dương Đỉnh Thiên, có thể ngưng vũ hóa kiếm, lực sát thương phi thường cường đại.
Mục Vân khắc trận pháp lên.
Nhất thời, lạc trận thành họa.
Trận pháp hắn khắc lên, cũng không phải bế tắc, mà là giống như đồ họa như vậy, có thể xé xuống.
Truyền thuyết kể rằng, có một số cao thủ luyện khí, thi triển Cửu cực nguyền rủa, đem địch nhân biến thành một bức họa, lại dán lên binh khí sử dụng, tu vi địch nhân như vậy, cùng binh khí hợp thành một thể, lực sát thương phi thường khủng bố.
Ù ù...
Trận pháp khắc xong, Tinh Hoàng kiếm của Mục Vân cũng là hiện ra một cỗ quang huy chói mắt, trận pháp đường cong ưu nhã mà xinh đẹp, có chút rực rỡ. Kiếm Vũ Trận này, có thể ngưng vũ hóa kiếm, khắc trên thân kiếm, có thể tăng lên uy lực kiếm pháp rất lớn, có trận pháp này gia trì, thanh kiếm này của Mục Vân, lực sát thương ít nhất đề cao thành ba thành, xem như cực phẩm trong nhị phẩm Thánh khí, không sai biệt lắm có thể sánh ngang tam phẩm khuy thiên Thánh khí.
Mục Vân nhìn phong mang Tinh Hoàng kiếm, có chút hài lòng.
- Quyển Thiên Diễn Kỳ Thư này, không biết có gì diệu dụng, ta chỉ là nhìn một chữ luyện, tiêu chuẩn luyện khí của ta liền tăng lên không ít.
Mục Vân khép lại quyển sách, mở ra lần nữa, nhưng lần này trống rỗng như không, thật sự là Vô Tự Thiên Thư, một chữ cũng không nhìn thấy.
Hắn ra sinh tử bí các, gọi Yến Nam Phi ra.
- Yến Nam Phi, ta thấy chữ.
- Chữ gì?
Yến Nam Phi mỉm cười hỏi.
- Một chữ luyện.
- Luyện? Luyện khí?
Yến Nam Phi kinh hãi thất sắc.
- Đúng vậy, làm sao vậy, có vấn đề sao?
Mục Vân nghi hoặc nói.
- Ngộ tính ngươi cũng quá tốt, lần đầu tiên có thể nhìn thấy chữ Luyện, bên trong thiên diễn kỳ thư có chín chữ, đại biểu cho chín loại bí pháp, người bình thường liếc mắt một cái, chỉ có thể nhìn thấy chữ Huyết hoặc chữ Khí, tiến tới tăng lên khí huyết cùng nguyên lực chân khí của mình, lần đầu tiên nhìn thấy chữ Luyện giống như ngươi, vạn cổ hiếm thấy, vạn cổ hiếm thấy!
Yến Nam Phi cảm thán.
- Chín chữ? Chín từ nào?
Trong lòng Mục Vân khẽ động.
Yến Nam Phi đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn vội vàng trở lại Thiên Độc cổ tháp.
Một đệ tử Ngọc Thiềm Trai đứng ở cửa sơn động, đi tới phía Mục Vân nói:
- Chưởng môn, Lâm Tuyệt Nguyệt sư tỷ đã trở lại.
- Cái gì? Nàng ấy đã trở lại?
Mục Vân hơi cả kinh, hắn vốn đã có ý định truyền ngôi cho Lâm Tuyệt Nguyệt, hiện tại nghe được Lâm Tuyệt Nguyệt trở về, hắn đi ra sơn động, hỏi đệ tử kia:
- Lâm cô nương đâu?
- Nàng đi Thái Giáp thành gọi viện binh, hiện tại đã mang theo viện binh của Long Tê Tộc cùng Thái Thản Cự Viên trở về, đang giao chiến với Cửu Đỉnh Thương Hành dưới chân núi.
Đệ tử kia nói đến đây, vành mắt chợt đỏ lên, nói:
- Nếu viện binh sớm một ngày đến, Ngọc Thiềm Trai chúng ta cũng sẽ không như vậy.
Mục Vân thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì, có lẽ đây là mệnh.
Hắn đi ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy dưới chân núi đang kịch đấu, từng trận tiếng hô sát truyền đến.
- Ha ha ha, đám phế cẩu của Cửu Đỉnh thương hành, ai có thể tiếp ta một đao?
Một tiếng thô kệch hào dã vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh vô cùng khổng lồ, tung hoành trên chiến trường, ngang ngược va chạm, kiêu ngạo phi thường hung mãnh.
Đây là thủ lĩnh Thái Thản cự viên, nhưng bộ lông trên người người này hoàn toàn không giống với màu xám đen của cự viên bình thường, lại là màu đỏ, bộ lông màu đỏ bao trùm toàn thân, làm cho hắn thoạt nhìn giống như là một quái vật.
- Thái Man Tử!
Mục Vân nhìn thấy bóng dáng này, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Người này, thì ra là Thái Man Tử.
So với trước kia, Thái Man Tử biến hóa rất lớn, ngay cả lông cũng thay đổi màu sắc, biến thành màu đỏ.
Khí tức của hắn, cũng là phi thường cường đại, so với trước kia lợi hại hơn nhiều, dĩ nhiên thăng cấp đến cảnh giới Đại Thánh.
Chỗ khiến người ta chú ý nhất cả người hắn, chính là một cây ngọc trên đầu.
Đầu tóc rối bời của hắn bám cùng một chỗ, cắm một cây trâm ngọc, ngọc trâm này phi thường tinh xảo xinh đẹp, hiển nhiên là trang sức của nữ tử, Thái Man Tử mang theo một cây ngọc trâm của nữ tử, có vẻ khác loại, chọc người ghé mắt.
Dưới trướng Thái Man Tử mang theo hơn ba trăm tráng sĩ tinh nhuệ, theo thứ tự là đệ tử của Long Tê tộc cùng Thái Thản Cự Viên.
Hiện tại hai chủng tộc này, đã liên hợp cùng một chỗ, tụ cư ở một địa phương gọi là Thái Giáp thành, mà Thái Man Tử, đã trở thành thành chủ của Thái Giáp thành.
Hắn làm thành chủ, chủng tộc hai bên cũng không có ý kiến, bởi vì, hắn đã hợp thể với Long Nham, hiện tại trong thân thể hắn có hai bộ hồn phách.
- Thái Man Tử, giết sạch toàn bộ bọn họ, một người không lưu.
Quả nhiên, Mục Vân nghe được tiếng của Long Nham, lão già tồi tệ của Long Tê tộc kia, thực lực không tốt lắm, nhưng đầu óc dễ sử dụng, Thái Man Tử cùng hắn hợp thể, là sự kết hợp giữa man lực cùng trí tuệ, quả thực hoàn mỹ.
Đội ngũ Cửu Đỉnh thương hành, dưới sự chém giết của Thái Man Tử, tan rã không thành quân, rất nhanh thất bại, nhao nhao chạy tán loạn.
Thái Man Tử dẫn người đuổi giết, thật sự là một người sống cũng không lưu.
Đợi đến khi chém giết xong, Thái Man Tử dẫn người lên núi, Lâm Tuyệt Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn, so sánh với thân hình khổng lồ to con của hắn, Lâm Tuyệt Nguyệt giống như một con mèo nhỏ.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, đi xuống, nói:
- Thái Man Tử, bộ đội ngươi đóng quân dưới chân núi là được rồi, không cần đi lên.
Thái Man Tử cười ha hả, nói:
- Mục Vân, lúc trước chúng ta ở Thiên Độc Cấm Địa, tốt xấu gì cũng coi như không đánh không quen biết, ta nghe nói ngươi làm chưởng môn Ngọc Thiềm Trai, như thế nào, nhanh như vậy đã trở mặt không nhận người, ta muốn đi lên uống một ly rượu cũng không được?
Mục Vân nói:
- Ngọc Thiềm Trai chúng ta mới gặp đại nạn, không có gì để chiêu đãi ngươi, mời ngươi đi xuống, hiện giờ Thạch Quân Thiên đã bị ta chém giết, ngươi cũng có thể đi.
Mục Vân rất rõ ràng tính cách của Thái Man Tử, nếu Chu Phi Tuyền ở chỗ này, có lẽ có thể trấn trụ hắn, nhưng hiện tại, hắn làm chưởng môn, Thái Man Tử khẳng định không phục, nếu như dẫn người lên núi cho hắn, nói không chừng sẽ náo loạn long trời lở đất.
- Này, Mục Vân, ngươi đối xử với khách như thế nào?
Lâm Tuyệt Nguyệt nhìn thấy Mục Vân tuyệt tình như thế, nhất thời trách cứ, nàng xưa nay không thích Mục Vân.
- Nếu khách nhân thật sự có thành ý, ngày hôm qua hẳn là đã tới.
Mục Vân một tấc cũng không nhượng bộ, nào có chuyện trùng hợp như vậy, Ngọc Thiềm Trai vừa mới gặp phải đại nạn, viện binh của Thái Man Tử mới chạy tới, bảo đảm là Thái Man Tử muốn Ngọc Thiềm Trai bị diệt, cố ý đến trễ, dễ nhặt tiện nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận