Vô Thượng Thần Đế

Chương 3690: Đại Phạm Ngọc Trâm (1)

- Ha ha, Mục Vân, là ta đắc tội, ta ở dưới chân núi đóng quân, có an bài gì, ngươi nói với ta.
Thái Man Tử cười cười, nhượng bộ.
Mục Vân ngẩn người, không ngờ Thái Man Tử lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Đáy lòng hắn trầm xuống, xem ra Thái Man Tử này, sau khi hợp thể với Long Nham, đã không còn là mãng phu nữa, mà là biết chừng mực.
Thái Man Tử mang theo bộ đội xuống núi, Mục Vân cũng mang Lâm Tuyệt Nguyệt trở về.
- Này, nghe nói ngươi muốn đem vị trí chưởng môn truyền cho ta, vậy nhanh lên, đưa tín vật ngọc chỉ của chưởng môn cho ta.
Lâm Tuyệt Nguyệt mở tay ra, nói.
Mục Vân nghe được những lời này của nàng, cơ hồ muốn tức giận, hắn vốn cũng có ý truyền vị, nhưng ngữ khí của Lâm Tuyệt Nguyệt thật sự quá đáng ghét.
- Ta ngày hôm qua vừa mới tiếp nhận đại vị, nào có đạo lý hôm nay chắp tay cho người ta, chậm một chút rồi nói sau.
Mục Vân hờ hững rời đi, đáng tiếc Lãnh Kiếm Tâm không còn ở đây, nếu không, truyền vị trí chưởng môn cho Lãnh Kiếm Tâm càng tốt, ít nhất tính tình Lãnh Kiếm Tâm, tốt hơn nhiều so với Lâm Tuyệt Nguyệt này.
- Ngươi muốn độc bá ngai vàng chưởng môn?
Thần sắc Lâm Tuyệt Nguyệt đầy lạnh lẽo.
- Ta lười nói nhảm với ngươi.
Mục Vân biếng nhái ngáp một cái, cũng lười cãi nhau cùng Lâm Tuyệt Nguyệt, dù sao, với thực lực của hắn, muốn đối phó Lâm Tuyệt Nguyệt quá đơn giản.
Tu vi của Lâm Tuyệt Nguyệt còn dừng lại ở Thánh Nhân trung vị cảnh, mà Mục Vân, đã đạt tới cực vị cảnh, Lâm Tuyệt Nguyệt đã không uy hiếp được hắn.
Lâm Tuyệt Nguyệt tức giận dậm chân, cảm giác bị người xem nhẹ, so với bị người mắng còn khó chịu hơn.
Đến ngày hôm sau, bộ đội của Thái Man Tử còn ở dưới chân núi, đây là một tai họa ngầm thật lớn, Mục Vân suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, để cho Thái Man Tử rời đi.
Nhưng hắn còn chưa nói gì, Thái Man Tử đã gọi Lâm Tuyệt Nguyệt đưa tới tin tức.
Lâm Tuyệt Nguyệt đi tới trước mặt Mục Vân, nói:
- Này, Vô Miên giới chỉ có phải là ở trên tay ngươi hay không?
- Đúng thì như thế nào?
Vô Miên giới chỉ, đích xác ở trên tay Mục Vân, đây là thứ hắn lúc trước chém giết đại vu bà lấy được.
- Thời đại thượng cổ, chiếc nhẫn này từng là trang sức của tổ tiên Thái Thản Cự Viên, Thái thành chủ bảo ta tới đây, nói với ngươi một tiếng, gọi ngươi trả lại nhẫn cho hắn.
Lâm Tuyệt Nguyệt nói.
Nghe vậy, Mục Vân thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng, nói:
- Ngươi nói cái gì, bảo ta đưa nhẫn cho hắn? Ngươi trở về nói cho Thái Man Tử, nhẫn là không có khả năng cho hắn, nếu như hắn chịu rời đi, ta ngược lại có thể cân nhắc tặng hắn mấy vạn kim nguyên châu.
Mục Vân mơ hồ cảm giác được, Thái Man Tử hắn có ý khác trong lời, ngoài mặt là muốn đoạt lại nhẫn, trên thực tế là muốn tìm cớ gây sự.
Ngọc Thiềm Trai trước mắt trăm phế chờ hưng, nếu Thái Man Tử gây chuyện, chỉ sợ toàn bộ Ngọc Lan Trai đều muốn hủy diệt.
Mục Vân bất động thanh sắc, săn một con chim sẻ, luyện chế thành khôi lỗi, sau đó đặt vào doanh địa của Thái Man Tử, cẩn thận dò xét tin tức.
Dùng khôi lỗi thuật của hắn bây giờ, luyện chế chim sẻ là cực hạn, nhỏ hơn nữa thì không cách nào luyện chế, nếu không luyện một con khôi lỗi ruồi, tìm hiểu tin tức thuận tiện hơn.
Màn đêm buông xuống, Mục Vân thả chim sẻ đi ra, lượn quanh doanh trại Thái Man Tử.
Mục Vân nương theo tai mắt chim sẻ, cũng có thể thấy rõ tình huống của doanh trại.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Lâm Tuyệt Nguyệt nghênh ngang đi vào, đệ tử Long Tê tộc cùng Thái Thản cự viên xung quanh, nhao nhao khom người hành lễ, thái độ có chút cung kính.
- Thái thành chủ các ngươi ở nơi nào?
Lâm Tuyệt Nguyệt hỏi.
- Ha ha, Lâm cô nương, ta ở chỗ này, ngươi có chuyện gì?
Thái Man Tử đi ra từ trong doanh trướng, thân hình khổng lồ, dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ nguy nga như núi, khí thế đại thánh bàng bạc, làm cho người ta hít thở không thông.
Lâm Tuyệt Nguyệt nói:
- Mục Vân không chịu trả lại nhẫn cho ngươi, ngươi có cớ, ngày mai ta mang ngươi lên núi, ngươi giúp ta giết chết Mục Vân, tên này chiếm lấy chức chưởng môn Ngọc Thiềm Trai ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trong mắt Lâm Tuyệt Nguyệt hiện ra sát ý sắc bén.
Thái Man Tử nói:
- Rất tốt, chờ sau khi mọi chuyện thành công, ta muốn một viên Cửu Dương Đại Hoàn Đan.
Lâm Tuyệt Nguyệt nói:
- Không thành vấn đề, ngươi muốn đan dược, ta sẽ cho ngươi, nhưng Mục Vân người này, cực kỳ khó đối phó, ngươi có nắm chắc được không?
Thái Man Tử nói:
- Yên tâm, ta dung hợp chân huyết của thượng cổ Thánh thú ác ma Cổ Viên, hóa huyết nhập ma, lấy ma chứng đạo, thăng cấp Đại Thánh cảnh giới, Mục Vân lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là Thánh Nhân, ta muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
- Ha ha, đừng đắc ý, Thạch Quân Thiên cũng là Đại Thánh, không phải cũng chết trong tay Mục Vân sao?
Lâm Tuyệt Nguyệt cười lạnh nói.
- Ta so với Thạch Quân Thiên lợi hại hơn nhiều, Thánh vị đại đạo Thạch Quân Thiên là trộm tới, căn cơ nông cạn, nhưng hóa huyết nhập ma của ta, lấy ma chứng đạo, khí huyết căn cơ của ta, vô cùng cường đại, Mục Vân tuyệt đối không phải địch thủ của ta.
Thái Man Tử nhéo nhéo nắm đấm, giữa xương cốt kim qua giao phong, ca ca rung động, biểu hiện ra khí thế hùng hồn.
Mục Vân nương theo tai mắt chim sẻ, rõ ràng nhìn thấy âm mưu của hai người này, nhất thời chấn động.
- Lâm Tuyệt Nguyệt này, dĩ nhiên muốn cùng Thái Man Tử liên thủ giết chết ta.
Sắc mặt Mục Vân ngưng trọng, may mắn hắn sớm nhìn thấu âm mưu, nếu không có thể ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.
Mục Vân lúc này đứng dậy, trong nháy mắt di động, thân ảnh của hắn xuất hiện trên bầu trời doanh địa, nhìn xuống Thái Man Tử cùng Lâm Tuyệt Nguyệt, hai người này, còn đang thấp giọng âm mưu.
- Thái Man Tử, Lâm Tuyệt Nguyệt, các ngươi muốn giết ta, cần gì phiền toái như vậy, ta ở chỗ này.
Tiếng hào lãng của Mục Vân vang lên trong thiên địa.
Thái Man Tử và Lâm Tuyệt Nguyệt vừa nghe, sắc mặt đều đại biến, ngẩng đầu nhìn Mục Vân trên trời, hoàn toàn không nghĩ tới Mục Vân lại đột nhiên giết tới.
Lâm Tuyệt Nguyệt chột dạ, khuôn mặt xinh đẹp đã đầy tái nhợt.
Hô...
Mục Vân triệu ra một ngọn núi, hung hăng nện xuống.
Ầm ầm...
Sơn nhạc từ trên trời giáng xuống, trấn áp Lâm Tuyệt Nguyệt.
- Lâm Tuyệt Nguyệt, ngươi mưu đồ bất chính, lại muốn liên hợp ngoại tộc mưu hại ta, ta trước tiên trấn áp ngươi, ngươi hảo hảo nghĩ lại đi.
Mục Vân vừa ra tay, trấn áp Lâm Tuyệt Nguyệt.
Lâm Tuyệt Nguyệt ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, tại chỗ ngất đi.
- Mục Vân, thả Lâm cô nương ra.
Thái Man Tử giận dữ, rút trường đao ra, chém về phía núi non trước mắt, nhìn khí tức đao phong của hắn vô cùng sắc bén, tựa hồ cho dù là sơn nhạc Địa Nguyên thư, cũng có thể một đao giết chết.
Mục Vân thu núi rừng lại, thân thể bay xuống, đứng ở trước mặt Thái Man Tử, nói:
- Thái Man Tử, ta cho ngươi một cơ hội, mang theo người ngươi, cút đi cho ta, nếu không binh khí chúng ta gặp nhau.
- Ha ha ha, ngươi muốn chiến, vậy liền chiến, chẳng lẽ Thái Man Tử ta còn có thể sợ ngươi?
Thái Man Tử cười rộ lên, vẫy vẫy tay trái phải, quát:
- Các tiểu nhân, cùng nhau lên, làm thịt tên hỗn đản này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận