Vô Thượng Thần Đế

Chương 239: Vào Điện

Phóng nhãn nhìn lại, một mảnh tối tăm mờ mịt phía dưới, cho người ta một loại cảm giác đè nén cực kì không thoải mái.
Nơi này chính là Vạn Quỷ Phủ Quật, vạn năm trước chính là đại bản doanh của Quang Minh giáo, thế nhưng giờ phút này, lại tàn tạ giống như là tà ma ngoại đạo.
- Đến!
Nhìn phía dưới, Lý Trạch Lâm hơi mở miệng nói.
Mà giờ khắc này, sâm lâm ngoài Vạn Quỷ Phủ Quật kia, từng bóng người thành tiểu đoàn thể đứng ở khắp nơi.
- Ồ? Là nhân mã Tam Cực điện đến!
- Tam Cực điện những năm này cũng là đang đi xuống dốc, thiên tài trong môn, mạnh nhất cũng chính là Lý Trạch Lâm, thế nhưng mới chỉ Thông Thần tam trọng, so với Thánh Đan tông và Lục Ảnh huyết tông thì kém không ít.
- Đó cũng không có cách, lúc đầu Tam Cực điện chính là tam đại gia tộc siêu nhất lưu tạo thành, lại không giống Vân gia, là đại gia tộc truyền thừa ngàn vạn năm.
Nhìn thấy người Tam Cực điện đến, trong đám người vang lên từng tiếng nghị luận.
Trong Vạn Quỷ Phủ Quật, người muốn đến thám hiểm không chỉ là nhưng tử đệ thiên tài của thế lực lớn siêu cấp trên Trung Châu đại lục, mà còn có một chút thủ lĩnh của thế lực nhất lưu và thế lực nhị lưu.
Trùng trùng điệp điệp, nhìn không dưới ngàn người.
Lần này, không giống với những lần trước, lần này chính là đại điện tự động từ lòng đất Vạn Quỷ Phủ Quật nổi lên, dấu hiệu như vậy, rất nhiều người tin tưởng vững chắc là đại biểu cho điềm báo tốt đẹp bảo tàng sắp xuất thế.
Nhân mã của các thế lực lớn đã hội tụ.
Rống...
Ngay vào giờ phút này, phía trên không trung, vang lên một tiếng rống to rõ, một cơn gió mạnh vụt sáng xuống.
- Người Thánh Đan tông, đến!
Thấy cảnh này, đáy lòng tất cả mọi người đều sinh ra một ý nghĩ như thế.
Thánh Đan tông chính là thế lực nhất đẳng siêu cấp trên Trung Châu đại lục, nội tình và thực lực đều mạnh hơn các thế lực siêu cấp khác một ít.
Trận thế lớn như vậy, cũng chỉ có Thánh Đan tông có thể làm được.
Phóng nhãn nhìn lại, Mục Vân phát hiện, Thánh Đan tông chuyến này lại đến trọn vẹn hơn trăm người.
Một người cầm đầu chính là Bắc Nhất Vấn Thiên.
Ở bên cạnh Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ thần sắc không giống nhau, đứng thẳng hai bên.
Mà phía sau, một nữ tử che mặt, chân đứng trên Tuyết Liên, không ngờ lại trực tiếp dựa vào tu vi Thông Thần cảnh của mình phi hành, mà cũng không ngồi trên linh thú đang phi hành.
Bình thường mà nói, mặc dù võ giả Thông Thần cảnh có thể ngự không phi hành, thế nhưng phi hành lại cần tiêu hao đại lượng chân nguyên.
Cho nên hành trình khá xa, võ giả vẫn chọn linh thú tọa kỵ.
Nàng này hoàn toàn dựa vào chân nguyên của mình chèo chống phi hành, có thể thấy được, thực lực cường hãn.
Nhìn cô gái che mặt kia, Mục Vân tâm thần chập chờn, bàn tay nhịn không được run rẩy.
- Dao nhi...
Giờ phút này, Mục Vân thân ở phía sau Tam Cực điện, một thân hắc bào, đầu đội nón đen, trên mặt che mặt.
Mà bọn người Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ thì đứng ở phía trước.
Thời khắc này, Mục Vân có thể nói là không chút thu hút, lẳng lặng đợi ở trong góc.
- Các vị, đợi lâu!
Bắc Nhất Vấn Thiên một bước rơi xuống, nhìn đám người, khẽ mỉm cười nói.
- Cẩu thí, ai chờ các ngươi!
Đáy lòng Mục Vân thầm mắng một tiếng, một đôi mắt nhìn chằm chằm trên người Tần Mộng Dao.
Hắn và Tần Mộng Dao đã bốn năm chưa gặp lại, toàn bộ tưởng niệm đều ngừng lại vào bốn năm trước.
Lần này gặp lại, thế mà lại có một loại cảm giác lòng chua xót đến cực điểm.
Nhưng dù cho là như thế, đáy lòng hắn vẫn nổi lên một trận mềm mại.
- Trong Vạn Quỷ Phủ Quật này, nguy hiểm trùng điệp, mặc dù lần này là Vạn Quỷ đại điện tự động trồi lên, thế nhưng nguy cơ bên ngoài, cũng cần mọi người cẩn thận ứng đối, các vị, thời gian không chờ ta, Thánh Đan tông ta đi một bước!
Bắc Nhất Vấn Thiên chắp tay, mang theo đám người Thánh Đan tông, bước nhanh tiến lên.
Mà giờ khắc này, Mục Vân phát hiện, Bắc Nhất Vấn Thiên lui lại một bước, ngược lại để Tần Mộng Dao đi đầu.
- Phế vật, đến lúc then chốt, còn không phải dựa vào nữ nhân của ta mới được!
Mục Vân thầm mắng một tiếng, đứng tại chỗ.
Nhìn thấy nhân mã Thánh Đan tông tiến vào trong rừng rậm u ám, nhân mã thế lực khác dần dần theo thứ tự tiến lên.
Trong đại bộ đội, Trì Dao thánh địa có hơn mười người.
Hồ Thiên Vũ cầm đầu đám thiên tài Trì Dao thánh địa, theo thứ tự xếp hàng.
Thư Tâm Nhiễm thân là đại sư tỷ của Trì Dao thánh địa, vỗ bả vai một vị nữ tử bên ngcạnhười, an ủi:
- Doãn Nhi, không cần lo lắng, lần này thánh nữ đại nhân chỉ để ngươi tới nhìn để tăng lên hiểu biết, không cần sợ!
- Ừm!
- Doãn Nhi sư muội, ngươi là vừa gia nhập vào thánh địa chúng ta, lần này thánh nữ để ngươi đến đây, có thể thấy được người rất coi trọng ngươi, đại sư huynh nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi!
Hồ Thiên Vũ cười ha ha nói.
- Đa tạ sư huynh, sư tỷ!
Nữ tử được xưng là Doãn Nhi, hơi khom người, hai tay chắp trước ngực, lộ ra vẫn là rất khẩn trương như trước.
Chỉ là giờ phút này, đại bộ đội đã đi vào phía trong vùng rừng rậm.
- Mục Vân, chúng ta nên làm cái gì?
Lý Trạch Lâm hạ giọng, nhìn Mục Vân, thấp giọng nói.
- Có thể làm gì?
Mục Vân nhún nhún vai nói:
- Ngươi muốn nói cho bọn hắn, thì nói cho bọn hắn, tin hay không thì phải xem chính bọn hắn!
Xoay người, Mục Vân nhìn hai người Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ nói:
- Hai người các ngươi, tốt nhất đừng tiến vào trong.
- Không! Ta muốn cùng đi với chàng!
- Nàng đi cùng với ta làm cái gì?
Mục Vân vuốt đầu Vương Tâm Nhã, cười nói:
- Trong này, ta rất quen thuộc, không sao đâu, ngươi đi vào, ngược lại sẽ làm cho ta có chỗ cố kỵ!
- Thế nhưng là...
- Không nhưng gì hết!
Mục Vân nói xong, bước ra một bước, bóng người màu đen tiến vào trong vùng rừng rậm kia.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Lý Trạch Lâm cũng lập tức theo sau.
Nhìn mười mấy người sau lưng Lý Trạch Lâm, Mục Vân cười khổ không thôi.
- Xem ra vẫn chưa tin! Có lẽ là bảo tàng dụ hoặc quá lớn!
Mục Vân mỉm cười, lập tức tốc độ tăng tốc, tiến vào trong rừng rậm u ám.
Lý Trạch Lâm khu thân vượt qua.
- Ngươi nói cho bọn hắn chưa?
- Ừm! Nhìn thấy Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã lưu lại, một số người vẫn tin tưởng, ở lại ngoài, thế nhưng đại đa số người căn bản không tin, cho nên...
- Không sao, dù sao nên làm ta đã làm, cũng không thể cầm kiếm buộc bọn họ trở về!
Mục Vân mỉm cười, nói:
- Trong rừng rậm u ám này, nắm giữ quái thú quỷ dị vô cùng vô tận, nhưng những quái thú này sợ hỏa, nói đúng ra là sợ thiên hỏa!
Mục Vân vẫn nhớ kỹ lần trước, khi hắn đến chỗ này, xung quanh đen nhánh, nhưng ngay khii hắn thắp sáng thiên hỏa thì toàn bộ những quái dị linh thú vây quanh hắn đều tản ra.
Cho nên, hắn tuyệt không giao thủ với những quái thú kia.
Mà giờ khắc này, người Tam Cực điện ở phía sau, trong tay áo Mục Vân bay ra một ngọn lửa màu tím, chỉ là bị Mục Vân tận lực che giấu, ngọn lửa màu tím kia giờ phút này nhìn hiện ra màu u lam, căn bản không nhìn ra là Tử Liên Yêu Hỏa.
- Theo sát ta!
Dặn dò mười mấy người sau lưng Lý Trạch Lâm, Mục Vân chậm rãi đi về phía trước.
Mà giờ khắc này, trong rừng rậm, khắp nơi truyền đến từng đợt tiếng đánh nhau, cùng với tiếng kêu thảm thiết, khí tức rùng mình khiến người sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận