Vô Thượng Thần Đế

Chương 3702: Ám Dạ tinh linh Kiệt Tây Tạp (2)

Thiếu nữ này không mặc bất kỳ quần áo nào, cứ như vậy không có một mảnh quần ào, dán lên người Mục Vân, cánh tay còn ôm cổ Mục Vân.
Mục Vân hoảng sợ kinh hãi, khó trách cảm giác trong mộng chân thật như vậy, thì ra ở ngoài đời, thật sự có một cô gái, cởi sạch quần áo ôm mình.
- Ngươi chính là Ám Dạ tinh linh Kiệt Tây Tạp?
Mục Vân thần sắc đại biến, nhất thời đẩy thiếu nữ ra, thiếu nữ này lặng yên không một tiếng động tới gần hắn, nhưng hắn lại không hề phát hiện, thiếu nữ kia muốn chém đầu hắn, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ tới đây, da đầu Mục Vân tê dại, sống lưng một trận hàn ý, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện đám người Thái Man Tử, Vũ Vô Đạo đã không thấy đâu, dong binh khôi lỗi dưới trướng hắn, còn có Đoàn Phi Vân, cũng không thấy đâu.
Toàn bộ ốc đảo sa mạc, tựa hồ chỉ có một mình hắn và thiếu nữ này.
- Thì ra ngươi biết ta.
Thiếu nữ mỉm cười, đột nhiên hôn lên hai má Mục Vân một cái, động tác cử chỉ phóng đãng cực kỳ, không có một tia xấu hổ.
Nàng đứng dậy, làn da bóng loáng như lụa, dưới ánh mặt trời lóe lên một tia sáng động lòng người, dáng người uyển chuyển giống như điêu khắc, đường cong tao nhã mà hoàn mỹ, cả người đều lộ ra khí tức yêu diễm tuyệt mỹ.
Trong lòng Mục Vân trầm xuống, thiếu nữ này quả nhiên chính là Kiệt Tây Tạp.
- Nếu ngươi có thể lặng yên không một tiếng động tới gần ta, vì sao không giết ta?
Mục Vân đề phòng, hiện tại hắn đã tỉnh táo, Kiệt Tây Tạp lại muốn giết hắn, tuyệt đối không có khả năng.
- Nếu ta động sát tâm, còn chưa tới gần ngươi, sẽ bị ngươi phát hiện.
Kiệt Tây Tạp mỉm cười nói.
Mục Vân ngẩn người, thì ra là như thế, đích xác, với sự nhạy bén của hắn, nếu như gần đó có sát ý, hắn khẳng định có thể phát hiện, nhưng Kiệt Tây Tạp này, không có một chút sát ý, lặng yên không một tiếng động tiếp cận, chỉ vì trộm vào giấc mộng của hắn, cũng không phải muốn giết hắn.
- Ngươi cuối cùng muốn làm gì?
Bàn tay Mục Vân ấn chuôi kiếm, ngưng thần chờ đợi, Thiên Nguyên Kính xoay tròn, phòng ngừa Kiệt Tây Tạp đánh lén.
- Thôi nào, đừng căng thẳng như vậy, ta không có ác ý, ta chỉ muốn trồng một hạt giống tương tư trong giấc mơ ngươi, vì vậy, ngươi sẽ thích ta.
Trong mắt Kiệt Tây Tạp lộ ra ý cười quyến rũ câu hồn.
- Ngươi nói gì?
Mục Vân ngây ngẩn cả người.
- Ta đã sớm nghe nói qua cái tên ngươi, trên người ngươi có đại khí vận, tương lai nhất định sẽ uy chấn toàn bộ Thương Lan vạn giới, ta chỉ muốn tìm một nơi để nương tựa, tướng mạo tu vi của ta, so với thê tử trước kia của ngươi cũng tuyệt đối không kém, ngươi không bằng hợp hoan song tu với ta, làm một đạo lữ thần tiên.
Kiệt Tây Tạp mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt tràn đầy tình yêu.
Mục Vân cảm thấy cả người phát lạnh, Kiệt Tây Tạp này, lần đầu tiên gặp mặt, lại nói muốn hợp hoan song tu, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi đắc tội Hạo Thiên Đại Thánh, toàn bộ Tam Nguyên giới, ngươi đã không còn đường trốn, ta có thể mang ngươi đi Khôn Hư giới tránh né, ngươi ta song túc song tê, chẳng phải là không ổn sao?
Kiệt Tây Tạp tiến đến bên cạnh Mục Vân, vươn cánh tay lại muốn ôm lấy Mục Vân.
- Cút ra khỏi cho ta.
Mục Vân một tay đẩy nàng ra, sắc mặt lạnh lùng, leng keng một tiếng, rút Tinh Hoàng kiếm ra, nói:
- Ngươi muốn chiến liền chiến, không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Hắn nhìn chung quanh bốn phía, chỉ còn lại mình một mình, đám người Thái Man Tử cũng không biết ở nơi nào, nếu như đã bị độc thủ của Kiệt Tây Tạp, vậy thì phiền toái rồi.
- Ai, được rồi, nếu ngươi không chịu, vậy ta đành phải dùng chút thủ đoạn.
Kiệt Tây Tạp vỗ vỗ bàn tay, một bóng dáng già nua từ trên bầu trời rơi xuống.
- Bạch Long Tử.
Mục Vân chấn động, đạo thân ảnh này chính là tam trưởng lão của Bách Luyện sơn trang, Bạch Long Tử.
Mục Vân trăm triệu lần không nghĩ tới, Bạch Long Tử lại đầu nhập vào Kiệt Tây Tạp.
Bạch Long Tử liếc thoáng qua thân hình uyển chuyển không mảnh vải che thân của Kiệt Tây Tạp, nhất thời lộ ra một tia thèm nhỏ nhỏ.
- Ngươi dám nhìn một cái, ta sẽ đào tròng mắt của ngươi.
Kiệt Tây Tạp ngữ khí lạnh nhạt, khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhưng sát khí trong lời nói lại vô cùng sắc bén.
Bạch Long Tử hoảng sợ, không dám nhìn nữa, ngẩng đầu nhìn Mục Vân, nói:
- Mục Vân, ngươi đừng chấp mê bất ngộ, mau quy thuận Kiệt Tây Tạp đại nhân, chúng ta cũng không cần binh khí gặp nhau.
- Bạch Long Tử, ngươi không cần nói nhảm nữa, hắn sẽ không ngoan ngoãn đi theo, ngươi bắt hắn cho ta, chỉ cần không tổn thương tính mạng của hắn, ngươi chém hắn tay chân cũng được, ta đi trước, ai, ôn hoàng Tô Diêm kia, thật sự là một con quái vật, giết không ít người của ta, ta phải qua đó để xem.
Kiệt Tây Tạp mặc quần áo vào, với một chút ảo não, một mình rời đi.
- Vâng, Kiệt Tây Tạp đại nhân!
Bạch Long Tử thái độ cung kính, nhìn theo Kiệt Tây Tạp rời đi.
Mục Vân cười lạnh một tiếng, nói:
- Không thể tưởng được đường đường trưởng lão của Bách Luyện sơn trang, lại đầu nhập vào ngoại tộc.
- Ha ha, Mục Vân, ngươi không cần chê cười ta, chờ ta bắt được ngươi, ngươi sẽ trở thành lô đỉnh của Kiệt Tây Tạp, tùy ý nàng thái dương bổ âm, ngươi rất nhanh sẽ tinh tận nhân vong.
Bạch Long Tử vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay cầm một phi tiêu.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, Kiệt Tây Tạp quả nhiên không có ý tốt, nói cái gì song túc song tê, kỳ thật là muốn thái dương bổ âm, coi mình là lô đỉnh, hái bổ sạch sẽ, nếu hắn bị Kiệt Tây Tạp bắt được, chỉ có kết quả tinh tẫn người vong.
Xuy...
Bạch Long Tử đánh ra phi tiêu, lăng không bạo xạ mà đến.
Mục Vân lấy lại bình tĩnh, vung Tinh Hoàng kiếm, đánh bay phi tiêu.
Nhưng bỗng nhiên, hắn cảm thấy cổ tay tê dại, cúi đầu nhìn, cổ tay đã đâm hai cây kim nhỏ màu đen, từng trận cảm giác ngứa ngáy truyền đến.
- Ha ha ha, trúng độc mang châm của ta, ngươi đã trúng độc rồi, đừng giãy dụa nữa, thúc thủ chịu trói đi.
Bạch Long Tử cười rộ lên, thì ra hắn vừa mới phi tiêu, chỉ là hư chiêu, trên thực tế sát chiêu, là độc mang châm.
Mục Vân hoàn toàn không thấy rõ thủ pháp ám khí của Bạch Long Tử, cổ tay liền bị độc mang châm tập kích, công phu ám khí của Bạch Long Tử quả nhiên không thể khinh thường.
- Tháo dỡ!
Mục Vân lấy ra nhân nguyên bút, trực tiếp vẽ một chữ ‘hủy’ ra, độc châm trên cổ tay hắn, lập tức bị hắn phá xuống, rơi xuống đất.
- Nhân Nguyên bút! ngươi làm sao có thể có Nhân Nguyên bút?
Bạch Long Tử chấn động, nghe nói nhân Nhân Nguyên bút là chí bảo nhân đạo, loại pháp bảo này, viết ra mỗi một chữ, đều ẩn chứa tác dụng tuyệt diệu, nhưng nhân nguyên bút đã sinh ra khí linh, chính là Ngạo Nhân Vương xếp hạng nhất cao thủ bảng, Ngạo Nhân Vương còn chưa chết.
Nhân Nguyên bút làm sao có thể rơi vào trong tay người khác?
Mục Vân hít sâu một hơi, bí pháp tẩm bổ Thiên Nguyên kính phóng thích ra, trị liệu độc tính trong cơ thể.
Nhân Nguyên bút tuy lợi hại, nhưng trước mắt hắn, chỉ biết viết một chữ ‘hủy’.
- Thiên Nguyên Kính, Địa Nguyên Thư, Nhân Nguyên Bút, toàn bộ đều ở trong tay ngươi, vận khí của ngươi, quả thực tốt đến mức khiến người ta tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận