Vô Thượng Thần Đế

Chương 3713: Giết chóc nguyên thủy

- Di, nơi này có một bảo rương.
Mục Vân nhìn thấy bên cạnh phật đài, bày một cái rương bằng đồng, rương kho báu này trơn bóng không bụi bặm, ở trong hoàn cảnh ô uế xung quanh, hiển nhiên phi thường bắt mắt.
Mục Vân lúc này đi tới, cầm rương bảo vật bằng đồng tới.
- Mục Vân ca ca, mau mở ra xem một chút.
Hàn Y có chút hưng phấn, vận khí cũng không tệ lắm, vừa rơi xuống đất đã tìm được một cái bảo rương.
- Ừm.
Mục Vân mở rương bằng đồng ra, chỉ thấy không gian chứa đồ bên trong bảo rương, bày ra không ít vật liệu.
Một thanh thiết kiếm, một cây cung tiễn, một bộ vải y, một viên quân lương hoàn, một bộ túi nước, còn có một cái lều trại.
- Bộ quần áo này ngươi mặc.
Mục Vân đưa áo vải cho Hàn Y.
Hàn Y cảm kích gật đầu, rốt cục có quần áo che thân.
- Cung tiễn, ngươi cũng cầm.
Mục Vân đưa cung tiễn cho nàng, tự mình thu thanh kiếm sắt lại. Hắn lại gấp lều trại lại, cõng sau lưng, túi nước treo ở bên hông, quân lương hoàn cũng cất kỹ, những vật tư này, đều hy vọng sinh tồn của hắn và Hàn Y, hắn và Hàn Y đều biến thành phàm nhân, muốn sống sót ở tuyệt địa này, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Mục Vân tìm kiếm trong miếu nát một phen, nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của bảo rương nào khác nữa.
- Chúng ta đi nơi khác tìm.
Hắn kéo tay Hàn Y, rời khỏi miếu nát, hắn nhất định phải tìm được đủ vật tư trước khi trời tối, nếu không ngay cả đêm tối cũng không cách nào vượt qua, thân thể phàm nhân thật sự quá yếu ớt, Mục Vân cảm thấy vô cùng bất an, cũng không cần người khác động thủ, chỉ riêng hắc ám, đói khát, dã thú, đã có thể giết chết hắn.
Hai người vừa mới đi ra khỏi miếu nát, chợt nghe được có tiếng bước chân truyền đến.
- Có người tới.
Hàn Y kinh hãi nói.
- Cẩn thận một chút, đưa cung tiễn cho ta.
Mục Vân cầm cung tiễn, cùng Hàn Y trốn ở phía sau một gốc đại thụ. Chỉ thấy có một nam tử, thật cẩn thận, hướng miếu nát đi tới.
Nam tử này, động tác giống như dã thú cơ cảnh, mỗi một bước đi, đều cẩn thận nhìn bốn phía, trên tay hắn, nắm chặt một thanh thiết đao, đây là thứ duy nhất của hắn.
- Làm sao bây giờ?
Hàn Y nhẹ giọng hỏi.
- Giết.
Mục Vân không chút do dự, ở trong tuyệt địa này, ngoại trừ Hàn Y ra, những người khác đều địch nhân, tuyệt đối không thể có bất kỳ tâm từ nương tay, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Hắn kéo cung tiễn lên, trốn ở phía sau cây phóng tên, veo một tiếng, vũ tiễn bay ra, bắn thẳng về phía người nọ.
- Không tốt!
Nam tử kia kinh hãi thất sắc, muốn tránh né, nhưng thân thể phàm nhân, động tác thật sự quá chậm chạp, làm sao so được tốc độ cung tiễn.
Xoẹt...
Mục Vân một mũi tên xuyên qua cổ họng hắn, hắn ôm yết hầu, ngũ quan vặn vẹo, thống khổ không chịu nổi, ngã trên mặt đất, co giật vài cái, liền khí tuyệt mà chết.
Mục Vân nhìn thi thể người nọ, cả người lại nhịn không được run rẩy, vừa sợ hãi, vừa hưng phấn, vừa khẩn trương, hai tay không ngừng phát run, khắp người lạnh lẽo.
Hắn từ tu luyện tới nay, không biết chém giết qua bao nhiêu địch nhân, tâm cảnh chưa từng có chút dao động nào, nhưng hiện tại, cả người hắn đều đang phát run.
Bởi vì, hắn lúc này chỉ là một phàm nhân, nếu có người trốn ở chỗ tối phóng tên lạnh, hắn cũng muốn chết. Hắn đánh lén giết người, giống như thợ săn trốn trong bóng tối săn thú, nhìn con mồi ngã xuống, một cỗ cảm giác hưng phấn nguyên thủy, dâng lên trong lòng Mục Vân, còn hỗn hợp cảm xúc khẩn trương cùng sợ hãi, hắn sợ mình cũng sẽ chết đi, cũng sẽ bị giết không rõ ràng như người kia.
- Mục Vân ca ca, ngươi không sao chứ?
Hàn Y nhẹ nhàng nắm tay Mục Vân.
- Không sao đâu, không sao đâu.
Mục Vân rút thiết kiếm ra, đi tới cắt đứt cổ họng người nọ, lại thu thiết đao của hắn.
- Mục Vân ca ca, hắn đều đã chết, ngươi như thế nào còn muốn động thủ?
- Giết người phải bổ đao, chúng ta đi thôi.
Mục Vân lấy lại bình tĩnh, lau sạch vết máu trên thân kiếm, suy nghĩ tỉnh táo lại, lôi kéo Hàn Y tiếp tục xuất phát.
Màn đêm buông xuống, Mục Vân cũng không tìm được vật tư tiếp tế gì, sắc trời càng ngày càng tối, trong bóng tối vang lên tiếng dã thú gầm thét, không thể chạy loạn nữa, nếu không bị dã thú tập kích, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Mục Vân dựng lều trại, Hàn Y nhặt chút củi khô trở về châm lửa, ánh sáng của ngọn lửa xua tan bóng tối và rét lạnh.
- Mục Vân ca ca, ta đói bụng.
Ánh mắt Hàn Y đáng thương, nhìn Mục Vân.
- Ừm, cầm đi.
Mục Vân đưa túi nước và quân lương hoàn cho Hàn Y.
- Mục Vân ca ca, của ngươi thì sao?
Hàn Y cầm túi nước, uống một ngụm, nhưng không ăn quân lương hoàn, bởi vì nàng biết viên thuốc này, chỉ có một viên.
Quân lương hoàn là vật tư sung đói, Mục Vân cũng giống như nàng, một ngày cũng chưa từng ăn qua.
- Ta không đói, ngươi ăn trước.
Mục Vân mỉm cười, dựng lều trại xong.
- Đa tạ Mục Vân ca ca.
Hàn Y ăn quân lương hoàn, ý đói khát nhất thời biến mất, viên thuốc này thật đúng là có hiệu quả.
Trên mặt Mục Vân mang theo một tia cười khổ, xem ra đêm nay hắn muốn đói bụng.
Hắn đã quên bao lâu hắn đã không trải nghiệm cảm giác đói.
Bóng đêm dần dần tối, Mục Vân và Hàn Y chen chúc trong một cái lều trại nho nhỏ, tựa lưng ngủ thiếp đi, muốn sinh tồn trong tuyệt địa, cũng bất chấp nhiều như vậy, nếu bảo Mục Vân ra ngoài ngủ ở hoang dã, hắn có thể sẽ đói rét mà chết.
Về phần Đoàn Phi Vân, là một khôi lỗi, cho dù biến thành phàm nhân, cũng không cần ăn cơm uống nước ngủ, Mục Vân để cho hắn ở bên ngoài canh giữ, phòng ngừa bất trắc.
Đến ngày hôm sau, Mục Vân tỉnh táo lại, đói bụng dữ dội, hôm nay nhất định phải tìm thức ăn, nếu không hắn có thể sẽ chết đói.
- Chư vị, chúc mừng các ngươi vượt qua ngày đầu tiên, trước mắt có mười hai người bị giết chết, còn sống sót tám mươi tám người, chúc các ngươi may mắn.
Bầu trời truyền đến một giọng nói già nua, lão giả đang tuần tra trên bầu trời.
- Không nghĩ tới ngày đầu tiên đã chết mười hai người.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, xem ra tuyệt địa khiêu chiến này, đích thật là hung hiểm trùng trùng điệp điệp.
Tuyệt địa khiêu chiến này, là cửa ải mới nhất Tê Hà tiên tử bố trí, trước kia là không có, đều do mấy năm gần đây, người muốn tiến vào Tê Hà Bảo Sơn càng ngày càng nhiều, cho dù Tê Hà Bảo Sơn linh khí dồi dào, cũng nhịn không được nhiều người như vậy đòi tu luyện.
Cho nên, Tê Hà tiên tử bố trí cửa ải cửu tử nhất sinh này, chỉ có người thắng cuối cùng mới có thể tiến vào Bảo Sơn tu luyện, người bình thường muốn đục nước béo cò, cũng không dễ dàng như vậy.
Mục Vân tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một tòa truyền tống trận màu lam.
Truyền tống trận này, có thể rời khỏi Tuyệt Địa, trở về thế giới bên ngoài.
Trong lòng Mục Vân vừa động, đột nhiên muốn trở về, bởi vì thân hình phàm nhân, thật sự quá yếu ớt, ở trong tuyệt địa này, phi thường nguy hiểm, hơi có chút không cẩn thận, chính là kết cuộc chết không có chỗ chôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận