Vô Thượng Thần Đế

Chương 3720: Cửu đại nguyền rủa (2)

Biếm súc nguyền rủa, là một loại Cứu cực nguyền rủa, có thể đem người biếm làm súc sinh, cũng có thể đem một ít yêu thú cường đại, giáng cách, biếm thành trư cẩu, uy lực phi thường lợi hại.
Nguyên lai sau khi tập hợp đủ bảy đại trang sức, có thể mở ra bí pháp biếm súc nguyền rủa.
- Không nghĩ tới, ta lại có thể lĩnh ngộ biếm súc nguyền rủa.
Trong lòng Mục Vân mừng như điên, các loại diệu pháp giáng chức biếm súc nguyền rủa, toàn bộ khắc sâu trong đầu hắn.
Toàn bộ Tam Nguyên giới, từng chỉ có một mình Hạo Thiên Đại Thánh, nắm giữ cứu cực nguyền rủa, nhưng cục diện này, đã bị Mục Vân phá vỡ, bởi vì, hắn cũng lĩnh ngộ bí pháp cứu cực nguyền rủa.
Hắn triệu xuất Kim Hỏa Toan Nghê, Kim Hỏa Toan Nghê lúc trước trúng biếm súc nguyền rủa của Hạo Thiên Đại Thánh, lúc này đã biến thành một con chó, chỉ biết lay động cái đuôi.
Bàn tay Mục Vân vung lên, một cỗ ánh sáng rực rỡ bao phủ trên người Kim Hỏa Toan Nghê, Kim Hỏa Toan Nghê khôi phục nguyên hình, không còn là bộ dáng chó hoang nữa.
Bạch Long Tử thấy thế, đáng thương hề hề bò tới, đầu rùa ôm lấy thân thể Mục Vân, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc cầu khẩn.
- Thôi, niệm ở phần ngươi thay ta cởi bỏ bí mật, ta cũng giúp ngươi khôi phục hình người.
Mục Vân mỉm cười, lúc này hắn đã lĩnh ngộ lời nguyền biếm súc, tự nhiên cũng có thể cởi bỏ nguyền rủa.
Hắn chỉ búng một phát, một luồng bạch hổ thánh hỏa, khắc sâu trong hồn phách của Bạch Long Tử.
- Ta đã ở trong đầu ngươi gieo một đạo nguyên hỏa, ngươi sau khi khôi phục hình người, nhất định phải phụng ta làm tôn chủ, ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu có nửa điểm vi phạm, ta sẽ đem ngươi xóa bỏ.
Mục Vân vung tay lên, thay Bạch Long Tử khôi phục hình người.
Bạch Long Tử khôi phục nhân thân, mừng rỡ quá đỗi, kích động quỳ trên mặt đất, nói:
- Được, tiểu nhân sau này làm trâu làm ngựa, xông pha trận mạt vì tôn chủ.
Mục Vân cười cười, Bạch Long Tử này là trưởng lão chân truyền thứ ba của Bách Luyện sơn trang, tinh thông bí pháp của cơ quan ám khí, thu về dưới trướng, cũng thời điểm là một cánh tay lớn trợ giúp.
- Bạch Long Tử, trong thiên địa này, rốt cuộc có bao nhiêu loại cứu cực nguyền rủa?
Mục Vân có chút tò mò.
- Hồi bẩm tôn chủ, theo tiểu nhân biết, toàn bộ Thương Lan vạn giới, tổng cộng có tám loại cứu cực nguyền rủa, theo thứ tự là biếm súc, trấn họa, phản tổ, quất cốt, di hồn, dịch dung, thứ phối, hóa phàm.
- Thì ra có tám loại.
Mục Vân âm thầm suy nghĩ, trấn họa, giáng súc, phản tổ ba loại nguyền rủa này, hắn đã gặp qua, không biết những lời nguyền khác có ảo diệu gì.
- Ngươi nói sai, không phải tám loại, mà là chín loại.
Một đạo tiếng trầm thấp, bỗng nhiên vang lên.
Bên ngoài nhà tranh, xuất hiện một bóng người, vải y giày cỏ, thắt lưng treo cốt sáo, một bộ dáng mục đồng nông dã, nhưng khí tức trên người hắn lại vô cùng cường đại, mênh mông rộng lớn, đúng là cao thủ đại thánh trung vị cảnh.
- Ôn Hoàng Tô Diêm.
Nhìn thấy bóng người này, sắc mặt Mục Vân đột nhiên biến đổi, người này chính là Ôn Hoàng Tô Diêm.
Thực lực của Ôn Hoàng Tô Diêm cũng khôi phục tới đỉnh phong, lúc này hắn, cường hoành vô cùng, giơ tay nhấc chân, đều có khí thế ngập trời.
- Còn có một loại cứu cực Cứu cực nguyền rủa, tên là chia tay, đây là lời nguyền độc đáo của người kia, ta cũng không ranh, nhưng vụng trộm học một chút, ngươi nghe thử xem.
Ôn Hoàng Tô Diêm mỉm cười, lấy ra cốt tiêu, nhẹ nhàng thổi lên, một cỗ giai điệu bi thương đạm mạc, lan tràn trong thiên địa.
- Một khúc chia tay, lời nguyền chia tay này, sau khi người nghe xong, tay chân sẽ chia tay thân thể, đầu cũng phải rời khỏi ngươi, ngươi sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Ôn hoàng Tô Diêm buông sáo xuống, tiếng sáo vang lên.
Mục Vân nghe được tiếng sáo truyền đến, chỉ cảm thấy bên trong tiếng sáo này ẩn chứa khí tức nguyền rủa mãnh liệt, hắn vội vàng dùng Bạch Hổ thánh hỏa bảo vệ thân thể.
Mà Bạch Long Tử nghe được tiếng sáo, hai tay hắn, đột nhiên rời khỏi thân thể hắn, đứt đoạn, ba một cái rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
- Chuyện gì xảy ra vậy.
Bạch Long Tử kinh hãi thất sắc, hắn cảm thấy có một cỗ khí tức ly biệt mãnh liệt, lan tràn trong cơ thể.
Phủ tạng của hắn, cũng đột nhiên rời khỏi hắn, hắn ho khan, lại xuất ra tâm can tỳ phế thận.
Hai chân của hắn, cũng đột nhiên rời khỏi thể xác mà đi, cả người không cách nào chống đỡ, ngã xuống đất, thành một cái nhân côn gãy tay gãy chân.
Một màn này thật sự quá kinh khủng, Mục Vân nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn dùng Bạch Hổ Thánh Hỏa thủ hộ thân thể, ngăn cản ly biệt khúc trùng kích, cho nên tay chân tay chân, may mắn đang yên đang lành, không có rời khỏi thân thể hắn.
Ôn Hoàng Tô Diêm căn bản không cần động thủ, chỉ thổi tấu một đoạn ly biệt khúc, Bạch Long Tử đã đứt tay chân, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sặc ra.
Phải biết rằng, Bạch Long Tử là cao thủ cấp bậc Đại Thánh, nhưng dưới sự trùng kích của lời nguyền chia tay này, không có chút lực phản kháng nào.
- Xem ra ta trộm học công phu, vẫn còn yếu một chút, đầu ngươi, thế nhưng còn chưa rời khỏi thân thể ngươi.
Ôn Hoàng Tô Diêm thở dài một tiếng, lại cầm lấy cốt địch, nhẹ nhàng thổi một chút, nhàn nhạt bi thương ly biệt giai điệu, lặng yên tràn ngập ra.
Răng rắc.
Đầu Bạch Long Tử rời khỏi cơ thể, lăn lộn trên mặt đất, hai trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
Trong lòng Mục Vân hoảng sợ, hắn bảo Bạch Long Tử khôi phục hình người, vốn còn muốn trọng dụng hắn thật tốt, nhưng không ngờ trong chớp mắt, Bạch Long Tử đã bị Ôn Hoàng Tô Diêm giết chết.
- A, ngươi thế mà không sao.
Ôn Hoàng Tô Diêm nhìn Mục Vân, tay chân Mục Vân vẫn còn, trên người không bị một tia thương tổn.
- Là khí tức của Nguyên Hỏa! Ngươi lấy đâu ra Nguyên Hỏa?
Ôn Hoàng Tô Diêm hơi cả kinh, Nguyên Hỏa là chí bảo thiên địa, là thứ trân quý nhất của Thương Lan vạn giới. Cả Thương Lan vạn giới cũng chỉ có hai mươi mốt loại mà thôi, hắn không ngờ Mục Vân lại có.
Nguyên Hỏa có thiên địa linh khí bàng bạc, sinh ra trong thiên địa, cao quý hơn thiên hỏa, có thể ngăn cản sự trùng kích của nguyền rủa.
Mục Vân rút ra Bạo Liệt Kiếm, Bạch Hổ Thánh Hỏa kiêu ngạo, rót vào trên người kiếm, hắn một kiếm chém ra, hướng Ôn Hoàng Tô Diêm chém tới.
Một kiếm này của Mục Vân vận dụng toàn lực, kiếm khí bạo liệt gào thét mà ra.
- Lời nguyền chia tay, giải!
Ôn Hoàng Tô Diêm thổi sáo xương, một cỗ tiếng sáo chia tay cường hoành, hỗn hợp khí tức nguyền rủa khủng bố, hung hăng tập kích Mục Vân.
Cỗ nguyền rủa này, không phải tập kích thân thể Mục Vân, mà là binh khí tập kích Mục Vân.
Trong chốc chốc, Bạo Liệt Kiếm của Mục Vân bị nguyền rủa chia tay trùng kích, rời khỏi bàn tay hắn, ầm ầm một tiếng, rơi xuống đất.
Trong lòng Mục Vân kinh hãi, không thể tưởng được lời nguyền chia tay này thần kỳ như thế, lại có thể làm cho binh khí của hắn cùng hắn ly biệt, rời tay rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận