Vô Thượng Thần Đế

Chương 374: Bắt đầu chính sự

Đại bộ đội vẫn như cũ phân tán ra, căn bản không sợ.
Trong Thánh Đan tông.
Bắc Nhất Vấn Thiên hai tay chắp sau lưng, mày nhăn lại.
- Có thể nhất cử giết sạch người Thiên Tà đảo, thậm chí chúng ta cũng không cảm giác được, người này nhất định là một lần nổi loạn, để tất cả mọi người Thiên Tà đảo không kịp phản ứng.
- Ý của Vấn Thiên sư huynh là?
- Trước khi đến, tông chủ cố ý dặn dò, Mục Vân đang ở trong địa giới Vạn Quỷ Phủ Quật này, nhưng từ chúng ta tiến vào lại không nhìn thấy hắn, hoặc là chết rồi, hoặc là chính là...
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- Tông chủ đã nói rất rõ ràng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù chuyến này không đạt được một món bảo bối nào, cũng phải chém giết Mục Vân.
- Vâng!
Nghe được Bắc Nhất Vấn Thiên, thần sắc của hơn trăm đệ tử Thánh Đan tông trở nên trịnh trọng.
- Mục Vân à Mục Vân!
Bắc Nhất Vấn Thiên cười lạnh nói:
- Lần này nhất định để ngươi chết không có chỗ chôn!
Tầm bảo vẫn đang tiến hành, chỉ là lần này, tất cả mọi người trở nên vô cùng cẩn thận từng li từng tí.
Mạnh Quảng Lăng từ trong phó điện đi ra, hồi tưởng tình cảnh lúc trước, cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.
Hắn tao ngộ giống với Bất Hủ Dịch, nhưng kết quả là Bất Hủ Dịch bị giết, mà hắn xông phá pho tượng cự thạch ngoài đại điện.
Như thế nói đến, là có người ở trong bóng tối đối phó Lục Ảnh huyết tông và Thiên Tà đảo.
- Là Mục Vân!
Mạnh Quảng Lăng không hoài nghi chút nào.
Thế nhưng chỉ bằng vào một mình hắn, sao có thể dám làm như thế? Hay là hắn phía sau còn có người nào làm chỗ dựa cho hắn?
Trong lòng Mạnh Quảng Lăng, dần dần trở nên nặng nề.
Nhưng mà duy nhất đáng được ăn mừng là, Cổ Ngọc Long Tinh kia cũng không trên người Mục Vân, bao gồm Phong Thiên Đỉnh, hiện tại Mục Vân chỉ có dựa vào thiên hỏa.
Chỉ là, hiện tại Mục Vân muốn giết hắn lại không đơn giản như vậy!
Thập nhị phó điện, một bang đệ tử Thiên Tà đảo Bất Hủ Dịch tử vong, sau đó không ai đi vào nữa.
Chỉ là mười một tòa phó điện khác, mọi người vẫn như cũ thay nhau kiểm tra, thế nhưng lật khắp toàn bộ phó điện cũng không có phát hiện bất kỳ bảo tàng gì, ngược lại là xuất hiện không ít quái thú, dẫn đến thương vong.
Sau khi tìm kiếm một phen không có kết quả, đám người lại lần nữa tụ tập trong chính điện.
- Vạn Quỷ Phủ Quật này chính là Vạn Quỷ lão nhân kiến thiết vào vạn năm trước, cơ quan trùng điệp, bảo bối không phải dễ tìm như thế!
- Đúng vậy, mà ngay cả Thiên Tà đảo cũng toàn quân bị diệt, trong này, không an toàn giống như bề ngoài.
- Được rồi, bảo tàng này, ta là không dám muốn, Thiên Tà đảo cũng chết sạch, ta ở đây, căn bản cũng tìm không thấy bảo tàng.
Một số người đã đánh trống lui quân.
Chỉ là hiện tại, muốn đi ra ngoài, bọn hắn lại không cách nào ra ngoài.
Cửa chính đại điện này đã sớm bị phong tỏa gắt gao, hoàn toàn không cách nào công phá.
Dần dần, Mục Vân cảm giác, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, trong giả điện không có bảo tàng, sau mấy lần thu tác, tất nhiên sẽ khiến cho bọn hắn sinh lòng hoài nghi.
Cho nên, Mục Vân đứng ở trong đám người, trong lòng suy nghĩ.
- Hả? Các ngươi nhìn? Đây là cái gì?
Đột nhiên trong đám người, một võ giả cao cao mập mạp cúi người, gỡ ra một pho tượng trên mặt đất, một đoạn trường đao xuất hiện trong tay hắn.
- Địa khí thượng phẩm - Vô Lãnh Quang Đao!
Nhìn một thanh bảo đao kia, lập tức có võ giả biết hàng hoảng sợ nói.
- Địa khí thượng phẩm, không ngờ là địa khí thượng phẩm?
- Ông trời ơi, trong này thật sự có bảo tàng!
- Vì sao trước đó không phát hiện.
Nhìn tên cao cao mập mạp cầm trường đao trong tay, đám người hâm mộ không thôi.
Địa khí thượng phẩm, cả những thiên chi kiêu tử như Mạnh Quảng Lăng ra ngoài tôi luyện, mang địa khí cực phẩm cũng đều từ trưởng lão trong tông môn mượn dùng, sử dụng xong còn phải trả lại.
Có thể thấy được địa khí thượng phẩm thực sự là hiếm có.
- Khổ Đầu Đà, ngươi cầm bảo đao này cũng vô dụng, không bằng cho ta đi!
Chỉ là, võ giả cao cao mập mạp kia vừa cầm tới bảo đao, lập tức đã có người muốn ra tranh đoạt.
- Chá Mộc, ngươi thật không biết xấu hổ, tự ngươi không nhặt được bảo, lại muốn cướp của ta!
Khổ Đầu Đà lạnh giọng hơi lạnh nói:
- Có bản lĩnh đến lấy đi!
Phốc phốc...
Kia Khổ Đầu Đà vừa nói dứt lời, một thanh trường thương từ phía sau trực tiếp xuyên qua bụng hắn.
- Chỉ là Thông Thần nhất trọng, địa khí thượng phẩm há lại ngươi có thể nhúng chàm!
Võ giả cầm trường thương phía sau, cười lạnh nói.
Ngay tại lúc giờ phút này, một màn thần kỳ xảy ra.
Sau khi Khổ Đầu Đà nằm xuống, thi thể lại dần dần phiêu tán, mà ở chỗ đó bất ngờ xuất hiện một thanh địa khí cực phẩm.
- Địa khí cực phẩm - Thanh Vân Trực Tiêu Kiếm!
- Kiếm này chính là vạn năm trước một đời kiếm hào Bạch Vân Phong nắm giữ, thế mà lại xuất hiện ở đây!
- Ông trời của ta, thanh kiếm này lại còn giống nhau như đúc với trước kia, ông trời ơi!
Nhìn thấy một thanh kiếm kia, mọi người ở đây triệt để không cách nào ức chế cuồng vọng trong lòng mình.
Giết người, bạo kiếm!
Đây chẳng phải là nói, giết chết một người là sẽ thu hoạch được một món bảo bối sao.
Giờ phút này, trong toàn bộ đại điện, trọn vẹn sấp sỉ bảy trăm người.
Nếu giết sạch bảy trăm người này, vậy chẳng phải sẽ đại biểu cho bảy trăm món bảo bối, cho dù là địa khí, mỗi một món cũng đều là mấy trăm vạn linh thạch.
Không đúng!
Đột nhiên, mọi người kịp phản ứng.
Giết người, bạo bảo bối, vậy trước đó nơi trên dưới một trăm người Thiên Tà đảo chết, chẳng phải là sẽ xuất hiện trên dưới một trăm món bảo bối, nói không chừng, còn sẽ có thiên khí xuất hiện.
Vừa nghĩ đến đây, trong nháy mắt, trong đại điện, võ giả tùy ý bay ra, bay về phía chỗ phó điện có thi thể đám người Thiên Tà đảo kia.
Trước đó bọn hắn bởi vì kiêng kị nên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó rời khỏi.
Nhưng bây giờ, trên dưới một trăm món bảo bối tuyệt đỉnh, hoặc là linh khí cao cường, hoặc là đan dược cao phẩm, thậm chí có thể là thiên khí, đan dược cửu phẩm.
Chỉ trong nháy mắt, đám người trong đại sảnh đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ có một bóng người đứng ở trước bức họa kia, ngừng chân không tiến.
Tần Mộng Dao đứng ở trước mặt bức vẽ này đã trọn vẹn nhìn nửa canh giờ, đối với chuyện khác, nàng hoàn toàn không để ý, chỉ đứng nhìn một bức tranh này.
Hưu...
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên.
Một đóa tử sắc hỏa liên bạo không mà đến, trực tiếp bắn về phía sau Tần Mộng Dao.
Đinh...
Chỉ là, hỏa liên kia tuyệt không bạo liệt ra đã bị một đóa liên hoa màu băng lam ngăn cản được.
- Ai?
Tần Mộng Dao biến sắc, bước ra một bước, toàn thân tràn ngập khí tức băng hàn.
Chỉ thấy một đạo hắc ảnh từ trước mặt nàng lóe lên một rồi biến mất, chạy về phía trong một tòa phó điện to lớn.
Tần Mộng Dao tự kiềm chế cảnh giới cao thâm, căn bản không sợ, trực tiếp theo sau.
Phanh phanh...
Chỉ là, bóng người Tần Mộng Dao vừa bước vào trong phó điện kia, hai âm thanh phanh phanh vang lên, đại môn phó điện bị đóng lại.
Một đạo hắc ảnh, cấp tốc xuất hiện ở trước mặt nàng, từng ngọn lửa màu tím trực tiếp leo lên tại trên cơ thể nàng, trói chặt hai tay hai chân nàng.
Mọi việc chỉ là trong điện quang hỏa thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận