Vô Thượng Thần Đế

Chương 3751: Tô Diêm đánh lén (2)

- Tiểu tử chết tiệt, ngươi cho dù luyện hóa Thiên Lộ cũng vô dụng, thực lực của ta vượt xa ngươi, đừng giãy dụa, chịu chết đi.
U Hoàng Minh Thế Kính hét lớn một tiếng, hoành đao bạo lược mà ra, thi hoàng bá thể quyết của hắn đã luyện tới cảnh giới đỉnh phong. Thi Hoàng đao trong tay, quỷ khí sâm nghiêm, không có chút hoa xinh đẹp nào, trực tiếp hướng Mục Vân bổ tới.
Mục Vân trấn định tự nhiên, giơ đao chém về phía bả vai U Hoàng Minh Thế Kính.
- Tiểu tử này giở trò gì?
U Hoàng Minh Thế Kính ngẩn người, một đao này của hắn lôi đình vạn quân, bàng bạc sâm nghiêm, cầu một kích tất sát, nhưng Mục Vân dĩ nhiên không tập trung đón đỡ, cũng không tránh né, mà là trực tiếp giơ đao hướng hắn giết tới.
Nhưng hắn phát động chế nhân trước, tốc độ cực nhanh, Thi Hoàng đao đã hung hăng chém vào người Mục Vân.
U Hoàng Minh Thế Kính mừng rỡ, đây là một đao toàn lực của hắn, khẳng định có thể chém giết Mục Vân.
Keng.
Nhưng ngoài dự liệu, trên người Mục Vân, từng vòng quang mang nở rộ ra, Thanh Lân Long Giáp hiện lên, Viêm Long Đồ sống động như thật, ngửa mặt lên trời gầm thét, còn có thiên thuẫn, thiên thánh hai đạo phù văn, lóng lánh quang mang rực rỡ.
U Hoàng Minh Thế Kính ra toàn lực một đao, cũng không phá được phòng ngự của Thanh Lân Long Giáp, nhưng đao thế bàng bạc của hắn, Mục Vân vẫn cảm nhận được một cỗ trùng kích thật lớn, khí huyết trong cơ thể bốc lên, đã bị thương.
Thiên Nguyên Kính phóng thích ra khí tức ôn hòa, trị liệu thương thế của Mục Vân.
Mục Vân cắn răng, cố nén đau đớn trong cơ thể, một đao chém về phía U Hoàng Minh Thế Kính.
U Hoàng Minh Thế Kính đã hết khí thế, trơ mắt nhìn Mục Vân vung đao giết tới, hắn đã không cách nào ngăn cản.
- Đáng tiếc, chung quy vẫn thất bại.
Trên khán đài, Thi Hoàng Thi Thiên Liệt phát ra một tiếng thở dài, nhưng hắn cũng không có quá mức lo lắng, bởi vì, U Hoàng Minh Thế Kính đã luyện ra ma chủng, chỉ cần ma chủng bất diệt, người sẽ không chết, nhiều nhất tổn thất một chút linh khí.
Xoạt...
Mục Vân vung đao chém ngang, một đao chặn ngang chém giết U Hoàng Minh Thế Kính.
Hai đoạn thi thể của U Hoàng Minh Thế Kính rơi xuống đất, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, sinh mệnh khí tức của hắn trực tiếp tiêu vong, cũng không có ma chủng bay ra, ma chủng của hắn, đã bị một đao của Mục Vân phá hủy.
Bàn tay Mục Vân hơi động, trực tiếp đoạt lấy U Minh Quỷ Lộ của U Hoàng Minh Thế Kính.
Một giọt U Minh Quỷ Lộ này, là linh vật xếp hạng thứ ba mươi của Thiên Lộ bảng, linh khí phi thường dồi dào, Mục Vân tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Thi Hoàng Thi Thiên Liệt kinh hãi thất sắc, không ngờ U Hoàng Minh Thế Kính lại chết.
Phải biết rằng, Minh Thế Kính đã luyện ra ma chủng, cho dù là hắn, muốn giết chết Minh Thế Kính, cũng phải hao phí công phu cực lớn, nhưng Mục Vân một đao chém xuống, thật sự giết chết Minh Thế Kính. Mục Vân cầm đao trong tay, thanh Diệt Hồn đao này của hắn, là Khuy Thiên thánh khí tam phẩm, đao phong cực kỳ sắc bén, có uy đồ hồn diệt phách, cho dù Minh Thế Kính luyện ra ma chủng, hắn một đao chém xuống, cũng có thể trực tiếp đem ma chủng của hắn phá hủy, sẽ không cho hắn cơ hội tái sinh.
- Minh Thế Kính chết rồi sao?
Toàn bộ mọi người nhìn thi thể Minh Thế Kính, đều cảm thấy khiếp sợ.
Phải biết rằng, U Hoàng Minh Thế Kính là cao thủ Đại Thánh đại vị cảnh, mà Mục Vân chỉ là tiểu vị cảnh mà thôi, thực lực của hai người chênh lệch lớn như thế, nhưng Mục Vân dĩ nhiên có thể giết chết Minh Thế Kính.
Oa...
Thân thể Mục Vân lay động một trận, phun ra máu tươi, thương thế trong cơ thể có chút kịch liệt.
Hắn chịu một đao của U Hoàng Minh Thế Kính, cho dù có thanh lân long giáp phòng ngự, cũng bị thương không nhẹ, bất quá may mắn, U Hoàng Minh Thế Kính đã chết, người thắng cuối cùng là hắn, chỉ cần cho hắn nghỉ ngơi một ngày, hắn có thể khỏi hẳn lại.
- Ha ha ha ha, Mục Vân, ngươi chết chắc rồi! ngươi lúc này thân mang trọng thương, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!
Đột nhiên, một tiếng cười lớn vang lên.
Chỉ thấy một cỗ khí tức ôn dịch khủng bố, trong nháy mắt hàng lâm trên lôi đài, hung hăng hướng Mục Vân trùng kích mà đi.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, vội vàng bay đến thân thể Thanh Giáp Cự Ngoan, cúi đầu nhìn, đã thấy Ôn Hoàng Tô Diêm đã xông lên, trong tay cầm một cây sáo xương, sát khí đằng đằng nhìn hắn.
- Ôn Hoàng Tô Diêm, ngươi làm gì, còn chưa đến phiên ngươi xuất hiện.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, không nghĩ tới Ôn Hoàng Tô Diêm lại xông lên.
Hắn khống chế Bồng Lai tiên tử đứng ra, quát lớn:
- Tô Diêm, ngươi chẳng lẽ muốn phá hư quy củ của đại hội?
Lúc này Mục Vân vừa mới chấm dứt tỷ đấu, Ôn Hoàng Tô Diêm đột nhiên xông lên, rõ ràng là phá hư quy củ.
Quần hùng thiên hạ đều đang nhìn, chỉ trỏ, nhưng vẻ mặt Ôn Hoàng Tô Diêm lạnh nhạt, cũng không quan tâm.
- Mục Vân, hôm nay ta sẽ ngươi chết, cái gì cao thủ bảng, cái gì đại khí vận, ta đều có thể không cần, ta chỉ cần cái đầu của ngươi.
Ôn Hoàng Tô Diêm cười lạnh, cầm lấy cây sáo xương, nhẹ nhàng thổi tấu.
- Tô Diêm, không được làm bậy!
Thi Hoàng Thi Thiên Liệt tức giận quát lên, không nghĩ tới Ôn Hoàng Tô Diêm lại dám coi trời bằng vung, quy củ gì cũng mặc kệ, dĩ nhiên muốn thừa dịp Mục Vân bị thương, giết Mục Vân.
- Phụ thân, ta đã nói ngài không nên thả hắn ra, người này, là một con quái vật.
Trong đôi mắt Thi Phi Huyên lộ ra một tia lo lắng, chăm chú nhìn Mục Vân, lúc này Mục Vân đã bị thương, Ôn Hoàng Tô Diêm đột sát mà đến, Mục Vân chỉ sợ khó thoát khỏi một kiếp nạn.
- Thôi, hắn có thể chém giết Mục Vân, cũng là công lao to lớn, cho dù bị quần hùng thiên hạ cười nhạo mắng nhiếc, cũng không có biện pháp.
Thi Hoàng Thi Thiên Liệt lắc đầu, Ôn Hoàng Tô Diêm lần này phá hư quy củ, Thực Thi Thú tộc của hắn khẳng định bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người chửi rủa, nhưng nếu có thể chém giết Mục Vân, tuyệt đối không thiệt thòi.
Ô ô ô...
Một giai điệu bi thương nhàn nhạt vang vọng trong thiên địa.
Ôn Hoàng Tô Diêm thổi tấu cốt sáo, lời nguyền chia tay phóng thích ra.
Mục Vân toàn thần đề phòng, thiên thánh phù văn hộ thể.
Thiên thánh phù văn, có thể không nhìn hiệu quả nguyền rủa, ngăn cản hết thảy nguyền rủa, coi như là cưứu cực nguyền rủa, cũng không cách nào lay động quang mang của thiên thánh phù văn.
Cho nên, Mục Vân cũng không sợ nguyền rủa của ôn hoàng Tô Diêm.
- Cái gì, hắc y kiếm nữ dĩ nhiên truyền Thiên Thánh phù văn cho ngươi?
Ôn Hoàng Tô Diêm buông sáo xuống, chấn động, trong lục đại phù văn, thiên thánh phù văn cực kỳ trân quý, có thể ngăn cản tất cả nguyền rủa, hắn không thể tưởng được hắc y kiếm nữ hào phóng như vậy, dĩ nhiên truyền Thiên Thánh phù văn cho Mục Vân.
Vốn sau khi hắn thăng cấp đại vị cảnh, uy lực nguyền rủa cũng trở nên mạnh mẽ, cói thể rung chuyển Bạch Hổ thánh hỏa của Mục Vân, nhưng Mục Vân lúc này có Thiên Thánh phù văn hộ thể, nguyền rủa của hắn, một chút cũng vô dụng.
- Tô Diêm, đừng tưởng rằng ta bị thương, ngươi có thể tùy ý làm bậy, ngày đó ta nể mặt Tê Hà tiên tử, không có giết ngươi, nhưng hôm nay, cho dù là tai nạn Thiên Tôn ở đây, ta cũng phải chém giết ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận