Vô Thượng Thần Đế

Chương 375: Ngươi Chính Là Chính Sự!

Tần Mộng Dao vừa định phản kháng, đột nhiên, một bờ môi bá đạo đã khóa chặt môi nàng.
Đầu lưỡi ngang ngược quấy vào trong miệng ngọc của nàng.
Giờ khắc này, thân thể Tần Mộng Dao đột nhiên mềm nhũn ra, từ bỏ toàn bộ chống cự, mặc cho bóng người màu đen kia tùy ý xâm phạm.
- A...
Đột nhiên, trong đại điện truyền đến một tiếng kêu đau.
- Sao lại cắn người!
Nhìn Tần Mộng Dao trước mặt, khóe miệng Mục Vân chảy ra máu, hoảng sợ nói.
Phanh phanh...
Tia lửa đang trói chặt Tần Mộng Dao, nháy mắt biến thành tia băng, ken két đứt gãy ra, nhìn bóng người trước mắt, Tần Mộng Dao ngẩn người.
Trong một khoảnh khắc này, nàng giống như đang nằm mơ, chân thực mà hư ảo.
- Thật là huynh, huynh vẫn không chết, huynh vẫn còn sống, đúng không?
- Là ta! Là ta!
Mục Vân khẽ gật đầu, tháo cái nón xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, mỉm cười, mặt mũi tràn đầy ôn nhu.
- Thật là đồ khốn kiếp huynh!
Tần Mộng Dao dưới cơn nóng giận, ngọc chưởng vỗ ra, trực tiếp đánh vào ngực Mục Vân.
- Huynh là đồ khốn kiếp, ta tại Thánh Đan tông khổ tu chờ huynh, thế nhưng huynh thì sao, không ngờ lại thừa dịp ta không ở đây tìm những nữ nhân khác!
Tần Mộng Dao nói, lại vỗ ra một chưởng.
Phanh...
- Vì sao huynh không né tránh?
- Làm sai chuyện, tại sao phải né tránh! Đương nhiên là phải bị trừng phạt!
Mục Vân cười khổ một tiếng, đáp.
Đã có Tần Mộng Dao, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng của Vương Tâm Nhã, trong lòng Mục Vân không đành lòng, đây là quyết định của hắn, quyết định như vậy, chú định sẽ thương tổn một người, đương nhiên là phải bỏ ra đại giới!
- Huynh là tên đại trứng thối!
Trong mắt Tần Mộng Dao tràn ra nước mắt, một tay ôm Mục Vân vào trong ngực.
Trong hơi thở đầy là mùi thơm, Mục Vân nhịn không được ho khan một tiếng.
- Thế nào rồi? Vừa rồi đánh đau không?
- Muội cho rằng... Giết những người Thiên Tà đảo kia là mệt chết ta!
Tần Mộng Dao sững sờ, nói:
- Là huynh làm?
- Nếu không thì muội cho rằng là ai?
Mục Vân khẽ cười nói:
- Lần này, tử đệ thiên tài của tam đại môn Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết tông, Thánh Đan tông, một người cũng đừng nghĩ trốn, bao gồm cả muội!
Mục Vân cười hì hì một tiếng, miệng lại là xẹt tới.
Hôn lấy miệng nhỏ, Mục Vân một trận say mê, mà dần dần, mặt Tần Mộng Dao bắt đầu đỏ lên, đôi bàn tay Mục Vân cũng bắt đầu trở nên không ở yên.
- Không được... Không thể ở đây...
Tần Mộng Dao giãy giụa nói:
- Còn có chính sự chưa làm mà...
- Chính sự, không phải muội là chính sự sao?
Mục Vân cười hì hì một tiếng, cởi ra y phục trên người Tần Mộng Dao.
- Đại lưu manh, lúc huynh đối với thiên kim Vương gia người ta, có phải cũng là vô sỉ như vậy không?
- Đương nhiên không phải, ta mị lực lớn như vậy, làm sao có thể! Cũng chỉ dùng phương pháp này đối với nàng mà thôi...
Hai người trong lúc nhất thời ý loạn tình mê, hoàn toàn không để ý ngoài đại điện xảy ra chuyện.
Tiếng thở dốc trầm thấp, quanh quẩn trong toàn bộ phó điện.
Oanh...
Nhưng ngay vào lúc này, toàn bộ Vạn Quỷ Phủ Quật đột nhiên vang lên một âm thanh nổ vang, toàn bộ cung điện đều xảy ra chấn động cường đại.
- Mẹ nó! Hết lần này tới lần khác vào lúc này quấy rầy chuyện tốt của ta!
Mục Vân nhịn không được thầm mắng một tiếng, khắp khuôn mặt là vẻ tức giận.
- Không cần phải để ý đến bọn hắn!
Tần Mộng Dao đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt hiện ra vẻ mê say, nhìn Mục Vân, trực tiếp quả quyết nói.
- Tốt!
Mục Vân dứt khoát trực tiếp không quan tâm, vùi đầu gian khổ cày bừa.
Trong phó điện, một mảnh xuân sắc dào dạt, hỏa lực không ngớt, mà cùng lúc đó, trong một tòa phó điện khác cũng đang là hỏa lực không ngớt.
Mọi người đi tới trong phó điện trước đó đám người Thiên Tà đảo bỏ mình, quả nhiên từng bộ thi thể đó đã biến thành từng món địa khí, đan dược.
Mà nơi thân thể Bất Hủ Dịch biến mất lại xuất hiện một món thiên khí.
- Phong Hồi Kính!
- Vạn năm trước, trấn môn chi bảo của Phượng Hồi môn, Phong Hồi Kính!
- Thiên khí hạ phẩm, ông trời của ta ơi, là thiên khí hạ phẩm!
Nhìn cái gương lẳng lặng nằm ở trên mặt đất, sắc mặt toàn bộ mấy đệ tử thế lực lớn đều đỏ lên.
Thiên khí hạ phẩm!
Đại biểu là cái gì?
Cho dù là thế lực Trung Châu, có một món thiên khí cũng đủ để trở thành thế lực siêu nhất lưu, cũng chỉ kém mấy đại thế lực siêu cấp mà thôi.
Món thiên khí này quả thực có lực hấp dẫn trí mạng đối với đám người.
Nhóm thiên chi kiêu tử của lục đại thế lực Lôi Thần cốc, Thánh Đan tông, Vân gia, Tam Cực điện, Trì Dao thánh địa, Lục Ảnh huyết tông lập tức phát động cướp đoạt.
Không chỉ là kia một món thiên khí, thậm chí là địa khí, bọn hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thiên khí hạ phẩm, cho dù bọn hắn đạt được thì cũng phải nộp lên cho tông môn, nhưng địa khí cực phẩm, nếu như bọn hắn đạt được thì chính là có thể lưu cho mình sử dụng.
Dụ hoặc lớn như vậy, cho dù là ai cũng không thể từ chối!
Chiến đấu tiếp tục ấm lên, tràng diện lập tức trở nên bốc lửa.
Mà lúc này, trong phó điện chỗ hai người Mục Vân và Tần Mộng Dao, chiến đấu cũng đang từng bậc từng bậc ấm lên, tràng diện càng nóng nảy tới cực điểm.
Giờ phút này, trong cơ thể Mục Vân chứa Tử Liên Yêu Hỏa là một thiên hỏa, mà trong cơ thể Tần Mộng Dao là Băng Hoàng Thần Phách.
Một hỏa một băng, kết hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh!
Mà theo hai người kết hợp, Mục Vân dần dần phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Băng hỏa thuộc tính ở trong cơ thể hai người không ngừng kết hợp, mà dần dần, một lực lượng đặc thù, theo hai người kết hợp, dần dần bốc lên.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu!
Thế nhưng lại thật sự rõ ràng để hai người đồng thời đều cảm thấy!
Nhất chiến kết thúc, Mục Vân ngồi dưới đất, dư vị vô tận, cẩn thận trầm tư nửa ngày.
- Cảm giác được một cỗ lực lượng đặc thù vừa rồi kia sao?
Nhìn Tần Mộng Dao, Mục Vân mở miệng nói.
Giờ phút này, dư triều trên mặt Tần Mộng Dao còn chưa tan đi, xấu hổ nhẹ gật đầu, nhìn sắc mặt Tần Mộng Dao xinh đẹp hồng hào, trong lòng Mục Vân lại là một trận dập dờn.
Nếu để cho đệ tử Thánh Đan tông nhìn thấy bộ dáng lúc này của băng sơn đại mỹ nữ mà bọn hắn xưa nay ngưỡng vọng, chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn, chỉ sợ cả đám đều phải nhảy lầu tự sát!
- Lực lượng rất kỳ quái...
- Chàng thấy một bức tranh trong đại điện kia sao?
Tần Mộng Dao khó hiểu nói:
- Người phía trên bức tranh đó, ta luôn cảm giác rất là kỳ quái, giống như... gặp qua Ở nơi nào!
Nghe thấy lời này, trong lòng Mục Vân lộp bộp một tiếng.
Giống như... Gặp qua ở nơi nào?
Phía trên bức tranh kia đúng là hắn, thế nhưng sao Tần Mộng Dao lại giống như gặp qua ở nơi nào, khả năng duy nhất chính là Băng Hoàng Thần Phách trong cơ thể nàng...
Trên mặt Mục Vân đầy mồ hôi, hình như nghĩ đến cái gì.
- Không thể nào?
- Cái gì không thể nào?
Tần Mộng Dao nghiêng đầu, tóc dài khoác lên trên vai, gợn sóng che khuất trước ngực.
- Không có gì!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Có lẽ, một lần nữa ta có thể tìm được nguyên nhân tại sao có thể như vậy!
Vừa dứt lời, Mục Vân xoay người bay lên, theo Tần Mộng Dao rít lên một tiếng, đại chiến lại lần nữa tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận