Vô Thượng Thần Đế

Chương 3769: Thao Thiết cự thú (2)

Răng rắc. . .
Răng rắc. . .
Răng rắc. . .
Bên trong sinh tử bí các, từng cây gai cực lớn từ dưới đất bạo sát mà ra, mỗi một cây gai đều tràn ngập khí tức bàng bạc, lực sát thương dị thường sắc bén.
- Mất ước chừng hai trăm năm thời gian, rốt cục luyện thành một chiêu này!
Mục Vân thở ra một ngụm trọc khí, không thể tưởng được độ khó tu luyện của tầng thứ năm Thất Kiếp Trảm Long Quyết lại khủng bố như thế.
Phải biết rằng, hắn đã nắm giữ bí ẩn chữ ‘Pháp’ của Thiên Diễn kỳ thư, tốc độ tu luyện Thánh Quyết, ít nhất tăng lên năm thành, nhưng tu luyện một chiêu đại địa bạo kiếm này, cũng là hao phí hai trăm năm thời gian.
Luyện thành thần công, Mục Vân cũng không có rời khỏi chư thần đồ quyển, mà đi tới thời không yếu tắc, khiêu chiến Đế Ảnh.
Hắn dẫn đế ảnh ra, mang theo Đế Ảnh đi tới Sinh Tử Bí Các, giao thủ trong Sinh Tử Bí Các, không ngừng mài giũa khí tức đại địa bạo kiếm.
Hơn một trăm năm sau, một chiêu đại địa bạo kiếm này của Mục Vân đã luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh.
- Có thể xuất quan.
Mục Vân hài lòng gật gật đầu, một chiêu đại địa bạo kiếm này, hắn đã phi thường thuần thục, có thể xuất quan.
Mục Vân đi ra từ trong chư thần đồ quyển, mà thời gian bên ngoài, chỉ là qua một năm mà thôi.
Cao thủ như hắn, mấy trăm năm đều như vung tay lên, đừng nói một năm.
- Trở lại nhanh như vậy, ngươi đã luyện thành? Chỉ trong một năm ngắn ngủi, ta thấy ngươi ngay cả hạt giống cũng chưa nở ra.
Linh Lung tiên tử nhìn thấy Mục Vân trở về, nhất thời nhíu nhíu mày.
Thời gian một năm nay, dưới sự chiếu cố của lục bào lão tổ cùng Hắc Liên bà bà, tinh thần nàng tốt hơn rất nhiều, trước kia khí huyết bạc nhược, vừa ra tay sẽ khô kiệt mà chết, hiện tại khí huyết tuy rằng vẫn là gầy yếu, nhưng ít nhất tinh khí thần tốt hơn rất nhiều, có thể có một lần cơ hội xuất thủ.
- Tiền bối, Ngũ Kiếp Thổ, Đại Địa Bạo Kiếm, một chiêu này, ta đã luyện thành.
Mục Vân vung tay ra, một cỗ khí tức đại địa bàng bạc từ trên bàn tay hắn bộc phát ra, bao phủ phương viên mấy dặm.
Ầm ầm... Từng cây địa thứ khủng bố, từ dưới đất phá đất mà ra, đâm lên trời, mỗi một cây địa thứ, đều giống như cột trời nguy nga khổng lồ, tràn ngập khí tức sắc bén, giống như trụ trời kình thiên, từng cỗ khí tức bén nhọn từ trên mặt đất phát ra.
Đi ra, giống như kiếm khí, mỗi một cây gai đất, chính là một thanh kiếm thứ thiên.
Linh Lung tiên tử nhìn thấy một màn này, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
- Không có khả năng, ngươi chỉ tu luyện một năm, làm sao có thể có tình trạng lợi hại như vậy.
- Tiền bối, có thể dẫn ta đi tìm xương cánh tay chưa?
Mục Vân mỉm cười, Linh Lung tiên tử cho rằng là một năm, nhưng trên thực tế, hắn đã tu luyện hơn ba trăm năm, cuối cùng hơn một trăm năm, còn không ngừng cùng Đế Ảnh giao thủ, mài giũa khí tức thánh quyết, lúc này hắn đã luyện đại địa bạo kiếm tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
- Tốt, chiêu bạo kiếm đại địa này, uy lực so với cứu Cực Lục Quyết, cũng tuyệt đối sẽ không kém chút nào. Nếu ngươi đã luyện thành, khẳng định có thể đối phó với đầu lệ thú kia.
Linh Lung tiên tử lộ ra vẻ vui mừng, lúc này cũng không nói nhảm nữa, mang theo Mục Vân xuất phát, hướng chỗ xương cánh tay chạy tới.
Mấy ngày sau, dưới sự dẫn dắt của Linh Lung tiên tử, Mục Vân đi tới biên giới phía bắc Vô Gian Chi Địa, đây là vùng ven địa giới, liếc mắt một cái nhìn ra ngoài, bên ngoài là vô tận hỗn độn hư không, tràn ngập khí tức hư vô.
Đó là hỗn độn, chân chính hỗn độn, chân chính trống rỗng, không có bất kỳ vật gì tồn tại, chính là một mảnh vô tận hỗn độn.
- Cẩn thận một chút, không nên rớt ra ngoài, bên ngoài là hỗn độn hư không, nếu như ngươi rơi ra ngoài, cả đời đều không về được.
Linh Lung tiên tử nhắc nhở.
Trong lòng Mục Vân rùng mình, hỗn độn hư không này, thật sự là cái gì cũng không có, ngay cả một chút bụi bặm cũng không có, nếu như rơi vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng trong lúc bất chợt, Mục Vân nhìn thấy ở bên ngoài hỗn độn hư không, có mấy người bị vây khốn, ở trong hư không giãy dụa, bộ dáng phi thường thống khổ.
- A, nơi đó hình như có người.
Mục Vân kinh dị nói.
- Không cần quản bọn họ, bọn họ trúng thứ phối nguyền rủa, đời này cũng không ra được.
Linh Lung tiên tử vẻ mặt hờ hững.
- Thứ phối nguyền rủa?
Mục Vân ngưng thần nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên mặt mấy người kia đều có một chữ.
Một chữ phạm.
Tù nhân.
Linh Lung tiên tử nói:
- Thứ phối nguyền rủa, là một trong tám đại Cứu cực nguyền rủa, loại nguyền rủa này, có thể khắc chữ trên mặt người, lại phối người đến vũ trụ hỗn độn hư không, làm cho người ta cả đời du đãng ở thế giới hỗn độn, vĩnh viễn không trở về hiện thực.
Mục Vân âm thầm kinh hãi, tựa như vương triều thế tục, đài phạm nhân đến biên cương.
Nhưng thứ phối thế tục, ít nhất còn có đường vãn hồi, mà trúng thứ phối nguyền rủa, đời này chỉ có thể vây khốn trong hỗn độn hư không, rốt cuộc không trở về thế giới hiện thực.
Mục Vân nhìn xung quanh bốn phía, không nghĩ tới phiến Vô Gian Chi Địa này dĩ nhiên ở kế bên Hỗn Độn Hư Không, nếu như không cẩn thận trượt chân, rơi ra bên ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Tiền bối, cánh tay ở đâu, đầu lệ thú thủ hộ kia đâu?
Mục Vân nhìn quanh bốn phía, cũng không có nhìn thấy cái gì khác thường, cũng không phát hiện có thú nào.
- Cẩn thận, tới rồi!
Thần sắc Linh Lung tiên tử đại biến, lôi kéo Mục Vân nằm sấp xuống.
Gầm gừ.
Một trận tiếng gầm thét kinh khủng vang lên, đã thấy bên ngoài hỗn độn hư không, hiện ra một đầu hung thú khổng lồ.
Quanh người hung thú quanh quẩn lệ khí khủng bố, hiển nhiên là một con lệ thú, ngửa mặt lên trời gầm thét, đột nhiên nhào tới.
- Thao Thiết, thì ra là Thao Thiết!
Mục Vân hơi cả kinh, con thú tuất này lại là Thao Thiết trong truyền thuyết.
Thao Thiết thú đánh tới, một ngụm cắn ra.
Lục bào lão tổ tránh né không kịp, bị cắn đứt một cánh tay, ‘A’ một tiếng kêu thảm thiết.
Hắc Liên bà bà không hổ là cao thủ Đại Thánh đại vị cảnh, phản ứng rất nhanh, thân thể lăn lộn trên mặt đất, né tránh, tuy rằng có chút chật vật, nhưng cuối cùng cũng không có bị thương.
Linh Lung tiên tử kéo trên mặt Mục Vân đất, hai người đều không bị thương, cũng thời điểm vạn hạnh.
Mục Vân ngẩng đầu lên, nhìn con Thao Thiết Cự Thú kia, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Thao Thiết này, khí tức phi thường hung hãn, luận khí thế, nó so với Ngạo Nhân Vương còn cường hãn hơn ba phần.
- Không thể tưởng được lệ thú thủ hộ này cường hãn như vậy.
Mục Vân líu lưỡi một trận, xem ra Linh Lung tiên tử lo lắng là có đạo lý, con Thao Thiết Thú này, đích thật là lợi hại.
Gầm gừ.
Thao Thiết Thú ngửa mặt lên trời gầm thét, lần nữa đánh ra, hướng lục bào lão tổ giết tới, cánh tay lục bào lão tổ đã bị Thao Thiết thú cắn đứt, nó ngửi được mùi máu tươi, khơi dậy thú tính, lúc này làm khó dễ, một ngụm cắn về phía lục bào lão tổ, mùi tanh hôi lan tràn ra, làm cho người ta buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận