Vô Thượng Thần Đế

Chương 377: Lại Thu Địa Hoàng Bút (1)

- Bắc Nhất Vấn Thiên, không phải ta giúp ngươi, mà là Mục Vân lấy Nhân Hoàng Kinh của Lục Ảnh huyết điện ta, thù này không báo, Mạnh Quảng Lăng ta sao có thể gặp người!
Mạnh Quảng Lăng quát một tiếng, bước ra một bước, tiến lên.
Hưu...
Sau đó, Mạnh Quảng Lăng vừa chuẩn bị tiến lên, một tiếng xé gió lại vang lên.
Một đóa băng liên đã xuất hiện trước mặt Mạnh Quảng Lăng.
- Mạnh Quảng Lăng, ngươi có thể thử bước lên phía trước một bước xem!
Tần Mộng Dao dáng người nhẹ nhàng, nhìn Mạnh Quảng Lăng.
- Là Tần Mộng Dao!
- Truyền ngôn từ nhỏ nàng và Mục Vân đã có hôn ước, hai người sớm có tình cảm, xem ra là thật.
- Nhưng mà, vì sao hôm nay nhìn Tần Mộng Dao lại không giống ngày thường chứ? Nhìn càng thêm mê người, mang theo một tia nữ nhân mỹ lệ thành thục, giống như cây đào mật vừa được thoải mái!
Nghe được người xung quanh bàn tán, Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, hận không thể róc thịt Mục Vân.
Nếu không phải tên khốn kiếp nhất định phải ở nơi đó làm chuyện như vậy thì bây giờ nàng cớ gì bị đám người phỏng đoán như vậy.
- Hừ, quả nhiên là một mặt hàng giống phụ thân hắn, dựa vào nữ nhân thương vị!
Nhìn thấy Tần Mộng Dao che chở Mục Vân như thế, Vân Thiên Vũ cười lạnh nói.
Trong mắt Vân Xảo Nhi kia cũng là lộ ra một tia chán ghét.
Ai cũng biết, Tần Mộng Dao chính là thiên tài nổi danh nhất mấy năm gần đây của Thánh Đan tông, mà Mục Vân nhiều nhất chỉ là một khiêu lương tiểu sửu mà thôi.
Trước mắt, nhìn thấy Tần Mộng Dao xuất đầu vì Mục Vân, rõ ràng, Mục Vân là dựa vào Tần Mộng Dao mới dám ra mặt.
Mọi người ở đây, để tay lên ngực tự hỏi, không ai dám nói là đối thủ của Tần Mộng Dao, lực lượng Băng Hoàng Thần Phách quá mức cường đại, bọn hắn không thể không cẩn thận.
Mà đổi thành một bên, Bắc Nhất Vấn Thiên và Mục Vân triền đấu, hai bóng người đã đánh tới quảng trường trống trải ngoài phó điện.
Mặc dù Mục Vân là Thông Thần tứ trọng, Bắc Nhất Vấn Thiên chính là Thông Thần thất trọng, thế nhưng Mục Vân ỷ vào uy lực của thiên hỏa, trong lúc nhất thời, Bắc Nhất Vấn Thiên căn bản không bắt được hắn.
- Hừ, uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh, ngươi cũng đã được chứng kiến, hôm nay, ta sẽ để ngươi thể nghiệm một chút!
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên phát lạnh, ngọc bội cổ phác trong tay hắn ầm vang biến lớn.
Ngao...
Một tiếng rống to rõ vang lên, trên địa vực trống trải, một cửu vĩ Hỏa Long cao trăm mét bỗng nhiên xuất hiện.
Bóng người Bắc Nhất Vấn Thiên mở ra, phi thân bay lên, đứng ở trên đầu cửu vĩ Hỏa Long, ngạo nghễ nhìn xuống phía dưới.
- Hả? Không ngờ lại hàng phục thú hỏa để điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh, Bắc Nhất Vấn Thiên, ngươi rất gà mà!
Nhìn cử động lần này của Bắc Nhất Vấn Thiên, Mục Vân cười hì hì nói.
- Mặc dù thú hỏa kém hơn thiên hỏa, thế nhưng tăng thêm uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh, Mục Vân, muốn giết ngươi cũng đã đủ rồi?
- Không không không, không đủ không đủ!
Mục Vân cười hì hì nói:
- Ngươi quên nơi này là nơi nào rồi sao? Vạn Quỷ Phủ Quật!
Biểu lộ trêu tức trên mặt Mục Vân biến mất. Ngay sau đó, băng hàn sát ý vút qua mà ra.
- Hôm nay ta sẽ để ngươi xem, lão tử dựa vào, không chỉ có thiên hỏa, Cổ Ngọc Long Tinh, còn có nơi này! Nơi này! Nơi này!
Mục Vân hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một viên huyết châu. Ngay sau đó, cả người hắn cách mặt đất đằng không, bay lượn đến giữa không trung.
Trong khoảnh khắc, theo ngón tay hắn điểm ra, trên bầu trời mười hai phó điện bốc lên một luồng quang mang.
Mà cuối cùng, chỗ chủ điện, một đạo quang mang phóng lên tận trời, to đến trăm mét.
Quang mang bay lên không trung, mười hai cây quang trụ cùng chủ điện kia hô ứng lẫn nhau, tạo thành một bức tranh trên bầu trời.
- Đây là cái gì?
- Hắn lại có thể khu động trận pháp của đại điện này?
- Trong tay hắn cầm là cái gì? Chẳng lẽ là Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân?
- Làm sao có thể? Đó là bảo bối của Vạn Quỷ lão nhân, sao hắn lại có thể lưu ở nơi này!
Nhìn thấy Mục Vân đằng không bay lên, huyết châu trong tay rải lấy mười ba đạo huyết tuyến, toàn bộ phân tán về phía mười ba cột sáng.
Thấy cảnh này, sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên lập tức thay đổi.
Nhưng ở đây trên dưới một trăm thiên tài của các tông môn đều đang nhìn, sao hắn có thể nhận sợ, lại thêm Cổ Ngọc Long Tinh trong tay, hắn căn bản sẽ không e ngại.
- Bắc Nhất Vấn Thiên, lần trước để ngươi chạy, lần này, ở trong Vạn Quỷ Phủ Quật này, ta xem ai còn có thể cứu ngươi!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, mười ba cột sáng trong khoảnh khắc hội tụ thành một.
- Cứu ta? Ta thấy lần này là ngươi tự thân khó đảm bảo mới đúng!
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên phát lạnh, bước ra một bước.
Oanh...
Chín đuôi của cửu vĩ Hỏa Long, trong khoảnh khắc quét ra.
- Xem ra ngươi vẫn không nhận rõ hiện thực, ở trong Vạn Quỷ Phủ Quật này, Mục Vân ta chính là trời!
Đồng dạng một bước lăng không bước ra, oanh một tiếng nổ vang truyền ra.
Cả người Mục Vân trực tiếp bay lên.
Mà đỉnh đầu hắn, mười ba cột sáng tạo thành một ngọn phong ảnh mây quyển.
- Phong!
Quát khẽ một tiếng, bàn tay Mục Vân nâng lên, âm thanh ầm ầm vang lên.
Hưu hưu hưu...
Ngay sau đó, tiếng xé gió vang lên, từng đạo quang trụ lập tức đánh xuống.
Phanh phanh phanh...
Mười ba cột sáng, chín cột sáng trực tiếp giống như trụ chống trời, nện ở trên cái đuôi của cửu vĩ Hỏa Long, mà bốn cột sáng khác thì phân biệt nện ở trên tứ chi của Hỏa Long.
- Phốc...
Bắc Nhất Vấn Thiên còn chưa tới kịp thể hiện ra thực lực bản thân, còn chưa tới kịp thể hiện ra Cổ Ngọc Long Tinh bá đạo thì đã bị chấn động đến gắt gao.
- Cổ Ngọc Long Tinh trong tay ngươi, chỉ là một món phế phẩm mà thôi!
Mục Vân quát lạnh một tiếng, bước ra một bước, bàn tay lăn lộn, một đạo chỉ ấn vút không mà đi, trực tiếp chụp về phía đầu Bắc Nhất Vấn Thiên.
- Dừng tay!
Giờ khắc này, hai người Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ rốt cục không còn mặc kệ, trực tiếp ngự kiếm bay ra, đánh thẳng về phía Mục Vân.
- Trở về!
Tần Mộng Dao sao có thể cho hai người được như mong muốn, hai đóa băng liên trực tiếp bay ra.
Thấy cảnh này, Mạnh Quảng Lăng trực tiếp một bút vạch ra, bay thẳng về phía Tần Mộng Dao.
Hôm nay không ngờ, Mục Vân mất đi Cổ Ngọc Long Tinh, thế mà vẫn bá đạo như vậy, hiện tại là Bắc Nhất Vấn Thiên, sau một khắc chính là Mạnh Quảng Lăng hắn!
Cho nên, hắn nhất định phải thừa dịp hiện tại xuất thủ.
Nếu như Mục Vân giải quyết Bắc Nhất Vấn Thiên, kế tiếp chính là Mạnh Quảng Lăng hắn!
Nơi này là Vạn Quỷ Phủ Quật, không phải bên ngoài, muốn xin giúp đỡ từ trong môn cũng căn bản không có bất kỳ biện pháp nào.
- Mạnh Quảng Lăng, định chạy đi đâu?
Chỉ là, Mạnh Quảng Lăng vừa quay người, một đạo chỉ ấn trống rỗng rơi xuống, lao thẳng về phía hắn.
- Phá Hư Chỉ! Nhị Chỉ Chấn Vạn Tà!
Một chỉ rơi xuống, Mạnh Quảng Lăng vội vàng trở lại vạch ra một bút, chỉ ấn và bút ngân giao phong, trong không khí vang lên âm thanh ầm ầm.
Sắc mặt Mạnh Quảng Lăng trắng nhợt, vội vàng lui lại.
Hắn là Thông Thần lục trọng, nhưng lúc đối mặt với Mục Vân, hắn lại cảm thấy một cảm giác bất lực, Mục Vân này thực sự là khủng bố, gần như là mỗi cách một đoạn thời gian nhìn thấy hắn, cũng có thể cảm giác được biến hóa của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận