Vô Thượng Thần Đế

Chương 3775: Người muốn chết (2)

Đang đi, Mục Vân bỗng nhiên cảm thấy một cỗ khí tức tuổi thọ mãnh liệt, giống như có tuổi thọ vô cùng vô tận, ở xung quanh sinh động.
- Cẩn thận một chút, Mệnh Hầu Vương Sách có thể ở gần đây.
Linh Lung tiên tử nói.
- Mệnh hầu Vương Sách?
Ánh mắt Mục Vân ngưng tụ, Mệnh Hầu Vương Sách này, hắn cũng nghe nói qua, là đệ nhất quái thai tam nguyên giới, chữ Mệnh của Nhân Nguyên bút chuyển thế, có được chín ngàn chín trăm vạn cái mạng, đồng thời cũng là thân ca ca của Thiên Hầu vương ước, cường giả xếp hạng thứ tư Cao Thủ bảng.
- Ha ha, Linh Lung tiên tử, Mục Vân huynh đệ, đã nghe đại danh từ lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Một thân ảnh tuấn lãng chậm rãi xuất hiện.
Đây là một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ trường bào, cả người tản mát ra khí tức tuổi thọ cực kỳ mãnh liệt, tuổi thọ của hắn, đã đến tình trạng khủng bố, thọ khí vô tận, không ngừng tản mát ra.
Thần sắc Linh Lung tiên tử phức tạp, nàng đã hết dầu tắt đèn khô, mà trên người nam tử này, lại có thọ khí vô tận, giống như mặt trời chói mắt, làm cho nàng hâm mộ không thôi.
- Các hạ chính là Lệnh Hầu Vương Sách?
Mục Vân cầm Xích Linh Thương, cẩn thận đề phòng.
Mệnh Hầu Vương Sách, là cao thủ Đại Thánh đại vị cảnh, thực lực của hắn so ra kém Thiên Hầu Vương Ước, nhưng trên cao thủ bảng, bài danh của hắn còn cao hơn so với Thiên Hầu Vương Ước một hạng, gần với Lý Hạo Thiên, Thi Thiên Liệt, Bạch Thanh Hà ba người.
Bởi vì, hắn có được chín ngàn chín trăm vạn cái mạng, thọ mệnh khí tức của hắn, thật sự quá khủng bố, toàn bộ Tam Nguyên giới, không ai có thể giết chết hắn, cho dù Lý Hạo Thiên xuất thủ, cũng giết không chết hắn, mạng của hắn quá nhiều, quá dài.
- Không sai, ta chính là Vương Sách, không cần hiểu lầm, ta không có ác ý.
Mệnh Hầu Vương Sách mỉm cười, sắc mặt hiền lành.
- A, vậy ngươi xuất hiện ở nơi này, muốn làm gì?-
Mục Vân đề phòng, cũng không xem nhẹ, Thiên Hầu vương ước đã đầu nhập vào Lý Hạo Thiên, mệnh hầu Vương Sách này, chỉ sợ cũng không phải hạng người thiện lương.
- Ta muốn chết.
Mệnh hầu Vương Sách chậm rãi phun ra ba chữ, trên mặt mang theo mỉm cười.
- Ngươi nói gì?
Mục Vân ngẩn người, cơ hồ cho rằng mình nghe lầm.
- Ta nói, ta muốn chết.
Mệnh Hầu Vương Sách thở dài một tiếng, nói:
- Tuổi thọ của ta quá nhiều quá dài, còn sống là một chuyện rất thống khổ, ta chỉ cầu chết, nhưng không nghĩ tới, ngay cả Hạo Thiên Đại Thánh cũng giết không chết ta, nhiều nhất trấn áp giam cầm ta, nhưng ta chỉ muốn chết mà thôi, cũng không muốn làm tù nhân.
- ......
Mục Vân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, mệnh hầu Vương Sách nói những lời này, thật sự làm cho người ta khiếp sợ, còn chưa nghe nói qua có người muốn chết.
- Ta nghe nói Vô Gian Chi Địa, là nơi hung hiểm nhất thiên hạ, cho nên ta tới đây, ta chỉ cầu chết, ta hy sinh một trăm vạn cái mạng, mở ra cửa vào Vô Gian Chi Địa, nhưng mạng của ta nhiều lắm, cho dù hy sinh một trăm vạn, còn có chín ngàn tám trăm vạn cái mạng, ta muốn chết cũng không chết được.
Lệnh hầu Vương Sách thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy buồn rầu.
Mục Vân cùng Linh Lung tiên tử hai mặt nhìn nhau, một câu cũng nói không nên lời, nhìn bộ dáng của Hầu Vương Sách, đích thật là không có chút ác ý nào, nhưng yêu cầu của hắn cũng quá khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên là muốn chết.
Tuổi thọ Linh Lung tiên tử khô kiệt, muốn sống sót đều khó khăn, nhưng thọ khí của mệnh hầu Vương Sách nồng đậm đến mức nghịch thiên, chênh lệch cực lớn này, làm cho người ta dở khóc dở cười.
- Mục Vân, ta nghe nói Nhân Nguyên bút ở trên tay ngươi, trong thiên địa này, sắc bén nhất không phải đao kiếm, mà là bút phong, đao kiếm giết không chết ta, nhưng bút phong có lẽ có thể, hơn nữa ta là phông chữ của Nhân Nguyên bút chuyển thế, Nhân Nguyên bút đối phó ta, có hiệu quả khắc chế.
- Cho nên…?
- Cho nên ta muốn cầu xin ngươi, nhất định phải giết chết ta, chỉ cần ngươi có thể giết chết ta, ta nguyện ý tặng cực du long khí cho ngươi. Cực du long khí này là một trong cứu cực lục quyết, long khí bàng bạc, trấn áp yêu thú chư thiên, lực sát thương dành cho yêu thú là gấp mười lần bình thường.
Lệnh Hầu Vương Sách móc ra một quyển trục, quyển trục nở rộ kim quang, hiện năm chữ lớn ‘Cứu cực du long khí’, một tia khí tức long đằng, từ quyển trục lan tràn ra.
Trong lòng Mục Vân khẽ động, trong cứu cực lục quyết, cứu cực du long khí là tồn tại đặc thù nhất, loại thánh quyết này, đối phó yêu thú phi thường hữu dụng, có thể tạo thành sát thương gấp mười lần.
- Ta biết các ngươi đến Vô Gian Chi Địa, đều đi tới hài cốt ác thi của người kia mà đến, nhưng mỗi một khối hài cốt, đều có lệ thú thủ hộ cường đại. Ngươi chỉ cần luyện thành bộ cứu cực du long khí này của ta, muốn chém giết Lệ thú là quá đơn giản, sát thương gấp mười lần không phải là chuyện đùa.
- Ngươi nói là sự thật?
Ánh mắt Mục Vân ngưng tụ, nếu như có thể lấy được cứu cực du long khí, vậy tự nhiên là tốt nhất, thánh quyết này quả thực là khắc tinh của yêu thú, lực sát thương gấp mười lần cực kỳ khủng bố, cơ hồ không có yêu thú nào có thể thừa nhận.
- Đương nhiên là thật, chỉ cần ngươi có thể giết chết ta, ta cái gì cũng có thể cho ngươi.
Mệnh hầu Vương Sách hiện ra thần sắc trịnh trọng, cũng không có nói giỡn.
Mục Vân bật cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe được yêu cầu cổ quái như vậy.
- Được, ta thử xem.
Mục Vân gật gật đầu, lấy ra Nhân Nguyên bút, khí huyết rót vào Nhân Nguyên bút, bút phong nhất thời nở rộ ra huyết mang chói mắt, khí tức sắc bén bộc phát ra.
- Tốt lắm, mau tới đây, giết chết ta!
Vẻ mặt Mệnh hầu Vương Sách đầy hưng phấn, giang hai tay ra, giống như đang nghênh đón tử vong.
Mục Vân nhìn Linh Lung tiên tử một cái, Linh Lung tiên tử gật gật đầu, nói:
- Đi đi.
Nếu thật sự có thể giết chết Mệnh Hầu Vương Sách, cứu cực du long khí này tự nhiên là vật trong túi Mục Vân, nếu luyện thành cứu cực du long khí, đối phó lệ thú sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thương tổn gấp mười lần quả thực là nghịch thiên, không có bất kỳ yêu thú nào có thể ngăn cản.
Mục Vân hít sâu một hơi, cầm bút đâm vào trái tim mệnh hầu Vương Sách.
Mệnh hầu Vương Sách vẫn giang hai tay ra, không có chút phản kháng nào.
Xuy...
Mục Vân đâm một nét, hung hăng đâm xuyên qua trái tim mệnh hầu Vương Sách.
Nhưng không có chút máu tươi chảy ra, sau khi trái tim mệnh hầu Vương Sách vỡ tan, miệng vết thương trong nháy mắt khỏi hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Mục Vân nhìn đến ngây người, cơ hồ không thể tin vào mắt mình.
- Rất tốt, ngươi giết chết một cái mạng của ta, nhưng mạng của ta có hơn chín mươi triệu, động tác ngươi nhanh lên, nếu không sẽ không thể giết chết ta.
Mệnh Hầu Vương Sách than thở.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, có chút không tin tà, vung bút vẽ một cái, cắt yết hầu mệnh hầu Vương Sách, lại chém đầu hắn xuống.
Nhưng đầu mệnh hầu Vương Sách rơi xuống đất, thế mà nhảy nhót, trong nháy mắt bật lên, lại khép lại trên cổ, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận