Vô Thượng Thần Đế

Chương 379: Tin tức giật mình

Cảm nhận được địch ý mãnh liệt trong ánh mắt mọi người, nếu Mục Vân thừa nhận, vậy mới thật là sỏa bức!
- Vân Thiên Vũ, ngươi nhất định phải nói xấu ta như vậy?
Mục Vân cắt lời, cười nói:
- Ngươi nói bảo tàng này là ta dọn sạch, vậy ta muốn hỏi ngươi, Vạn Quỷ Phủ Quật đến cùng nên có bao nhiêu bảo tàng, cho dù ta có một cái cực phẩm không gian giới chỉ, có thể chứa hết sao?
- Ngươi có thể tuyệt đối không nên nói cái gì lời nói suông không gian giới chỉ có thể đặt ở trong không gian giới chỉ!
Mục Vân giễu cợt nói:
- Ngươi và ta đều là người hiểu biết, toàn bộ Trung Châu đại lục, luyện chế không gian giới chỉ, hai không gian giới chỉ là không thể đặt cùng nhau, cho nên, cho dù ta có một không gian giới chỉ cực phẩm thì cũng căn bản không thể nào gom sạch toàn bộ bảo tàng trong Vạn Quỷ Phủ Quật, vậy bảo tàng đều ở đâu? Bị ta giấu đi rồi sao?
- Ngươi...
- Đừng ngươi ngươi, Vân Thiên Vũ, Vân gia ngươi còn nợ ta, nợ phụ thân ta một công đạo, năm đó, phụ thân ta chỉ muốn đoàn tụ, Vân gia ngươi uy phong thật to, phế bỏ toàn bộ tu vi của phụ thân ta, trục xuất khỏi Trung Châu, để phu thê không thể gặp lại, mẹ con không thể gặp lại, để phụ thân ta sa đọa hai mươi năm, để Mục Vân ta bị khi nhục mười năm!
- Hừ, đó là phụ thân ngươi là phế vật!
- Ồ? Phụ thân ta là phế vật sao?
Mục Vân nói, một bước tiến lên.
Ba...
Cách không, một tiếng bạt tai rõ ràng vang lên, Vân Thiên Vũ không có chút nào đề phòng, trên mặt đột nhiên xuất hiện một đạo chưởng ấn.
- Thế nào? Bị ta đánh một bàn tay, không phục đúng không?
Mục Vân đứng tại chỗ, nhìn Vân Thiên Vũ, quát:
- Ta đứng ở chỗ này, ngươi đến đánh ta đi? Phế vật!
Nhìn Vân Thiên Vũ, Mục Vân không sợ chút nào.
Như loại đệ tử gia tộc ỷ vào bối cảnh hiển hách, không coi ai ra gì này, chỉ có dùng cường ngạnh, bọn hắn mới biết cúi đầu!
- Ta...
Sắc mặt Vân Thiên Vũ trắng nhợt, nhìn ánh mắt của mọi người, như có gai ở sau lưng.
Thế nhưng vừa rồi hắn đã tận mắt thấy Mục Vân cường đại, chém giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng, căn bản không đáng kể.
Người này khủng bố, khó mà dùng cảnh giới để cân nhắc!
- Mục Vân, một tát này, ta ghi nhớ!
Vân Thiên Vũ buồn bực quát một tiếng, không ngờ lại trực tiếp ngự không bay lên, đi.
Đi rồi sao?
Nhìn thấy Vân Thiên Vũ mang theo người còn lại của Vân gia rời khỏi, đám người kinh ngạc một trận, ánh mắt nhìn Mục Vân tràn ngập quỷ dị.
Ngay sau đó, những người còn thừa lại của các thế lực lớn Lôi Thần cốc, Trì Dao thánh địa, Tam Cực điện cũng dần dần tản ra.
- Vân ca!
Lối đi ra, nhìn thấy bọn người Mục Vân bình yên vô sự trở về, Vương Tâm Nhã một đường chạy chậm đến, sắc mặt vui mừng, vội vàng nhào tới.
- Khụ khụ...
Nhìn Tần Mộng Dao bên cạnh một chút, Mục Vân ho khan.
- Chào Mộng Dao tỷ tỷ...
Lúc này, Vương Tâm Nhã mới chú ý tới, Tần Mộng Dao đứng ở bên cạnh Mục Vân, hơi đỏ mặt, cúi đầu nói.
Tràng diện lập tức trở nên có phần quỷ dị!
Một đôi mắt Tần Mộng Dao rơi vào trên người Vương Tâm Nhã trước mặt, xem xét kỹ.
- Dáng người đẹp, khuôn mặt cũng xinh đẹp, khó trách lại làm cho sắc phôi này động tâm!
- Khụ khụ...
Nghe thấy Tần Mộng Dao nói vậy, mặt mo Mục Vân đỏ ửng, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu tổ tông, nơi này nhiều người như vậy, lời này ngươi cũng nói được!
- Đa tạ tỷ tỷ khích lệ!
Mặt Vương Tâm Nhã đỏ đến lỗ tai.
Lúc đầu Mục Vân và Tần Mộng Dao đã có, nàng xem như kẻ đến sau chạy đến trước, trước xảy ra quan hệ với Mục Vân, lúc này nhìn thấy Tần Mộng Dao, đương nhiên là thẹn trong lòng.
Mà lại nàng tự hỏi, mặc dù dung mạo nàng so với Tần Mộng Dao cũng có thể nói là ngang nhau, thế nhưng thực lực và thiên phú lại kém Tần Mộng Dao rất nhiều.
Quan trọng nhất là khí chất và tình cảm của Tần Mộng Dao, so với nàng và Mục Vân thì kiên định hơn rất nhiều.
- Được rồi, gia hỏa này, từ trước đến nay là như thế, không quản được chính mình, ngày sau, ngươi phải giám sát kỹ hắn, nếu không, nói không chừng hắn sẽ giới thiệu cho ngươi thêm một vài muội muội nữa!
Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười nói.
Thời gian bốn năm, trong vòng bốn năm này, Mục Vân đã xảy ra quá nhiều chuyện, thế nhưng nàng vẫn luôn không bồi bạn bên cạnh Mục Vân.
Tại Thánh Đan tông, nàng tiếp nhận là tu luyện tài nguyên và chỉ đạo tốt nhất.
Mà Mục Vân lại chịu biết bao thống khổ, dày vò và tra tấn, không có một người thật lòng bồi bạn ở bên cạnh.
Vương Tâm Nhã có thể chờ đợi Mục Vân ba năm, yên lặng trả giá vì hắn, đúng là đáng giá Mục Vân chờ nàng trở lại.
- Tâm nhi muội muội, gia hỏa này chính là một đại sắc phôi, sau này muội cũng phải cẩn thận một chút, đừng bị hắn...
Tần Mộng Dao hạ giọng nói.
Chỉ là vừa nói được một nửa, nàng lại phát hiện gương mặt xinh đẹp của Vương Tâm Nhã đã đỏ bừng.
- Không thể nào? Hắn đã làm ngươi...
Tần Mộng Dao xoay chuyển ánh mắt, nhìn Mục Vân như muốn phun lửa.
- Mục Vân chàng tốt lắm, hạ thủ thật là nhanh, khó trách sau khi gặp ta lại giống như con sói đói...
Hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tần Mộng Dao, Mục Vân run run gãi đầu, nhìn về phía một bên khác.
- Lý Trạch Lâm, còn hi vọng ngươi giúp ta một việc!
- Ồ? Là việc gì?
- Chính là những thiên linh thú phi hành này, cái kia... Tam Cực điện hẳn là không thiếu? Không bằng cho ta mười mấy con, như thế nào?
Phốc...
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Lý Trạch Lâm hơi sững sờ.
Cho ngươi mười mấy con?
- Không nên hiểu lầm, bao nhiêu tiền, ta sẽ mua!
- Như vậy đi, ngươi cần để vận chuyển sao? Đã như vậy, ta có thể thỉnh cầu với Tam Cực điện, cho ngươi mười mấy con Linh Phong Điêu này, tạm gửi cho ngươi dùng!
- Như vậy đa tạ, sau mười ngày, hi vọng có thể đưa mười mấy con Linh Phong Điêu đến Nam Vân Đế Quốc!
Hình như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Vân, Lý Trạch Lâm mỉm cười, nhẹ gật đầu.
- Đi thôi!
Quay người lại, quay người nói với Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
- Bây giờ chúng ta lên đường về Nam Vân Đế Quốc, ta cần làm một ít chuyện, sau đó mới có thể trở về Trung Châu đại lục, thời gian mấy tháng cũng đủ để ta chuẩn bị!
- Chuẩn bị cái gì?
Vương Tâm Nhã nghi ngờ nói.
- Tên sắc phôi này, giết chết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng trong Vạn Quỷ Phủ Quật, ngươi nói, hắn muốn chuẩn bị cái gì?
Tần Mộng Dao che miệng cười nói.
- Hả?
Vương Tâm Nhã biến sắc, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mục Vân.
- Hả cái gì? Đại lão bà, tiểu lão bà, đi thôi, vừa hay gia gia của ta cũng ở Nam Vân Đế Quốc, trở về gặp hắn một lần!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, ba người ngự không phi hành, tiêu dao tự tại.
Mà đổi thành một bên, trong đội ngũ Trì Dao thánh địa.
- Doãn Nhi muội muội, ngươi đang nhìn cái gì đấy? Đi thôi!
Thư Tâm Nhiễm nhìn tiểu sư muội của mình, nói:
- Mục Vân kia thật là một người điên, không ngờ lại giết chết Bất Hủ Dịch, Mạnh Quảng Lăng và Bắc Nhất Vấn Thiên! Lần này, tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!
- Hả?
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiêu Doãn Nhi trắng bệch.
Từ khi Mục Vân bị bắt, nàng cảm giác được chênh lệch giữa mình và Mục Vân càng lúc càng lớn, cho nên nàng mới một mình đi tới Trung Châu đại lục, trên đường bị người xấu để mắt tới, sau đó được một vị nữ tử che mặt cứu.
Chỉ là, nàng không ngờ, nữ tử che mặt nhìn hòa ái dễ gần này lại là thánh nữ Trì Dao thánh địa.
Đương nhiên, nàng cũng bái nhập vào trong Trì Dao thánh địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận