Vô Thượng Thần Đế

Chương 3813: Đêm trước đại chiến (1)

Mục Vân ngưng thần vừa nhìn, đã thấy người điều khiển tử linh quái vật, chính là Đức Gia Nhĩ.
Bí pháp tử linh của Đức Gia Nhĩ có chút cường hãn, triệu hoán ra nhiều quái vật tử linh như vậy, hắn khống chế, không tốn chút sức lực nào, phi thường thoải mái.
- Hắc hắc, không cần uổng phí khí lực, lập tức đem bí tịch thú huyết sôi trào giao ra, nếu không đừng trách ta vô tình.
Đức Gia Nhĩ cười khẩy.
Thì ra, hắn muốn cướp đoạt bí tịch thú huyết sôi trào.
Thú huyết sôi trào, bí pháp dưới đáy hòm Vạn Thú cốc, là tứ phẩm thánh quyết cực kỳ trân quý. Cả Tam Nguyên giới, chỉ có hai bộ tứ phẩm thánh quyết, một bộ ở trong tay Cửu Đỉnh phái của Lý Hạo Thiên, bộ còn lại ở Vạn Thú cốc.
Hơn nữa, thú huyết sôi trào còn là một trong mười tám áo nghĩa của chư thiên, đại biểu cho thú pháp áo nghĩa, phi thường quý giá, Vạn Thú cốc tự nhiên sẽ không giao ra.
- Ngươi muốn bí tịch, nằm mơ đi!
Hàn Y hừ lạnh một tiếng, khí tức hóa đá như thủy triều tuôn ra, từng nhóm tử linh lâu lâu cùng âm hồn, trực tiếp biến thành thạch điêu.
- Ta xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Đức Gia Nhĩ khí định thần nhàn, không ngừng triệu hoán tử linh quái vật ra, đầu lâu ào ào ào mà ra.
Hàn Y cắn răng chống đỡ, nhưng quái vật tử linh giết không thắng được, nàng cũng sắp không chịu nổi nữa.
- Loại bùn đất như các ngươi, chỉ biết dùng vũ lực cùng nguyền rủa, không hiểu ma pháp huyền bí, ta cho dù chỉ có một người, nhưng cũng đủ để tàn sát Vạn Thú cốc các ngươi.
Khí tức Đức Gia Nhĩ kéo dài, lạnh lùng nhìn đám người Hàn Y, đầu lâu, không ngừng từ dưới chân hắn toát ra.
- Đại tiểu thư, chúng ta đầu hàng đi, không chịu nổi nữa.
Bắc Minh Hùng thần sắc uể oải, nói.
- Không cần buông tha, ta đã hướng Thanh Vân Thánh Minh cầu cứu, Mục Vân ca ca nhất định sẽ đến cứu chúng ta.
Trong mắt Hàn Y lộ ra thần sắc kiên quyết.
- Vạn Thú cốc ta thà chết không hàng! Cốc chủ Hàn Bách cũng là vẻ mặt kiên quyết, cũng không có chút lùi bước nào.
Mục Vân nắm chặt tay, đang định ra tay, Quy Nhất chăm chú nhìn quái vật tử linh đầy đất, nhỏ giọng nói:
- Đây là ma pháp của Khôn Hư giới, ngươi cẩn thận một chút.
- Ma pháp?
- Ừm, đây là tử linh ma pháp, có thể triệu hoán quái vật tử linh, ma pháp cùng thánh quyết vũ kỹ bất đồng, không phải dựa vào tu vi thân thể bản thân, mà là dựa vào nguyên tố trong thiên địa, thông qua ngâm xướng cùng thủ ấn đặc thù, điều động lại thiên Địa Nguyên tố, hóa thành sát chiêu phạm vi lớn, có chút quỷ bí.
- Yên tâm, chút mánh khóe nhỏ của dị tộc Phiên Bang này, không thể thương tổn được ta.
Mục Vân cười nói.
- Đức Gia Nhỉ này, đương nhiên không phải địch thủ của ngươi, nhưng ma pháp đại sư chân chính lại phi thường lợi hại. Ngươi sau này đi tới Khôn Hư giới, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
- Ta biết rồi.
Mục Vân khẽ gật đầu, lúc này phi thân giết ra.
- Cứu cực tinh bạo trảm!
Mục Vân rút Xích Linh Thương ra, vung thương điên cuồng quét, một đạo Hà Ngân Hà Tinh Túc rực rỡ quang mang, nhất thời chém ngang ra.
Xuy...
Thương mang sắc bén tuyệt trảm, hung hăng bạo lược giết qua, quái vật tử linh toàn trường, nhất thời bị chặn ngang chặt đứt, nhao nhao ngã xuống đất, hóa thành hắc khí tiêu tán.
Cứu cực tinh bạo trảm, không hổ là cứu cực lục quyết, lực sát thương phi thường lợi hại, hơn nữa, Mục Vân còn có căn cơ tinh bạo khí lưu trảm, hắn thi triển tuyệt kỹ này, quả thực là hành vân lưu thủy.
Mục Vân sừng sững trên mặt đất, hoành thương đứng vững, mắt lạnh nhìn Đức Gia Nhĩ.
Đức Gia Nhĩ nhìn thấy Mục Vân, nhất thời chấn động, chợt cảm nhận được hơi thở của Mục Vân, sắc mặt hắn thay đổi, run giọng nói:
- Mục. Mục Vân, ngươi sao lại đến đây?
Mục Vân lúc này là một trong tam cự đầu thiên hạ, minh chủ Thanh Vân Thánh Minh, cao thủ nửa bước Cổ Thánh, thực lực của hắn, đã vượt xa Đức Gia Nhĩ.
Đức Gia Nhĩ nhìn thấy Mục Vân, cũng sợ tới mức cả người phát run, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Mục Vân sẽ chạy tới Vạn Thú cốc.
Phải biết rằng, ba ngày sau, Mục Vân sẽ cùng Thi Thiên Liệt quyết sinh tử, tại thời điểm quan trọng như vậy, hắn thế nhưng còn có thể dành thời gian tới Vạn Thú cốc.
- Mục Vân ca ca, ngươi rốt cục cũng tới!
Hàn Y nhìn thấy Mục Vân tới, cũng mừng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kích động, nước mắt lưng tròng.
Mục Vân mỉm cười, gật gật đầu về phía Hàn Y.
Sắc mặt Đức Gia Nhĩ tái nhợt, Mục Vân đã thăng cấp nửa bước Cổ Thánh, hắn tuyệt đối đánh không lại.
Hắn cắn răng, quyết định nhanh chóng, xoay người chạy trốn.
- Nếu đã tới, cần gì phải đi.
Mục Vân ngữ khí lạnh nhạt, trở tay một thương đâm ra, phốc phốc một tiếng, mũi thương xuyên qua thân thể Đức Gia Nhĩ, một phát chọc thủng trái tim hắn.
Đức Gia Nhĩ nhất thời tức giận tuyệt vọng, không có bất kỳ hồi hộp nào, Mục Vân tiện tay một kích, liền giết chết hắn.
Đây chính là cảnh giới chênh lệch.
Trước mặt Mục Vân, Đức Gia Nhĩ không có bất kỳ khả năng phản kháng nào, chỉ có thể chịu chết.
Các đệ tử Vạn Thú cốc, nhìn thấy Đức Gia Nhĩ dễ dàng chết đi như vậy, đều một trận khiếp sợ.
Đức Gia Nhĩ một mình đã đè ép Vạn Thú Cốc không thở nổi, thậm chí có nguy cơ bị diệt, nhưng Mục Vân đến, dễ dàng, một phát liền giết chết Đức Gia Nhĩ.
Trong ánh mắt mọi người đều có một tia kính sợ cùng sùng bái, ngước nhìn Mục Vân.
- Mục Vân tiểu hữu, đã lâu không gặp, đa tạ ngươi, lại cứu Vạn Thú cốc chúng ta một lần.
Cốc chủ Hàn Bách bay tới, hắn thật sự là bay tới, hắn trúng trấn họa nguyền rủa, cả người đã trở thành một bức họa, có thể kéo dài hơi tàn, treo một hơi không chết, đã coi như kỳ tích rồi.
- Hàn Cốc chủ, từ khi chia tay không có vấn đề gì chứ.
Mục Vân thu hồi Xích Linh Thương, mỉm cười, chắp tay về phía Hàn Bách.
Thi thể của Đức Gia Nhĩ, bùm một tiếng rơi xuống đất.
- Mục Vân ca ca, ngươi đã tới.
Hàn Y vẻ mặt kinh hỉ, kéo cánh tay Mục Vân.
Mục Vân sờ sờ cái đầu nhỏ của Hàn Y, cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không nhìn ngươi xảy ra chuyện.
- Đa tạ Mục Vân ca ca.
Hàn Y cười đùa nói.
Mục Vân nói.
- Còn nữa, ta đã luyện thành trấn họa nguyền rủa, có thể thay ngươi gia gia giải trừ nguyền rủa.
- Ngươi nói cái gì, ngươi đã luyện thành trấn họa nguyền rủa?
Hàn Y kinh ngạc thốt. Nghe vậy, Hàn Bách cũng là thần sắc động dung, cả người phát run, nếu thật sự như vậy, vậy hắn đã được cứu.
Mục Vân cũng không nói nhảm, vung tay lên, quang mang nguyền rủa xẹt qua, giáng xuống trên người Hàn Bách.
Thân hình Hàn Bách lập tức đào thoát ra từ trong bức tranh, khôi phục thân thể máu thịt.
Hắn không thể tin được, chạm vào bàn tay và bàn chân của mình, kích động đến chảy nước mắt, muốn quỳ xuống tại chỗ:
- Cảm ơn, cảm ơn!
- Hàn cốc chủ đừng làm ta tổn thọ, nhấc tay mà thôi, không cần phải khách khí.
Mục Vân vội vàng đỡ lấy Hàn Bách.
Hàn Bách liên tục nói cảm ơn, một lúc lâu sau, thở dài một tiếng, lấy ra một khối lệnh bài, đưa cho Mục Vân.
Khối lệnh bài này, in một chữ ‘Sát’.
- Mục Vân tiểu hữu, đây là trì Dao tiên tử phát ra lệnh truy sát, trong Tam Nguyên giới, các đại môn phái, các thế lực lớn, đều nhận được lệnh truy sát của nàng, ngươi giết đồ đệ Ngạo Nhân Vương của nàng, nàng rất tức giận, nhất định phải giết chết ngươi.
Hàn Bách thở dài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận