Vô Thượng Thần Đế

Chương 382: Trung Châu Chấn Kinh

Âm thanh Tần Mộng Dao đạm mạc vang lên, trước giường xuất hiện một bức tường băng, ngăn cản đường đi của Mục Vân.
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Vân đau khổ, hắn mới từ trong phòng Vương Tâm Nhã bị đuổi ra ngoài...
- Ai... Hai trái phải kiều thê, còn để ta phòng không gối chiếc?
Mục Vân ngửa mặt lên trời thở dài, vừa bay bay lên, đi tới trên nóc nhà một lầu các.
Phóng mắt nhìn lại, Mục Vân phát hiện cách đó không xa có một bóng người quen thuộc.
- Lâm Hiền Ngọc!
Đi tới phía trước bóng người này, Mục Vân mỉm cười.
- Ta đã biết ngươi sẽ trở về!
Nhìn Mục Vân, Lâm Hiền Ngọc mỉm cười.
- Như thế nào? Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?
- Tầng thứ ba!
Mục Vân hơi sững sờ nói:
- Có thể, xú tiểu tử, tầng thứ ba, hiện tại cảnh giới Thông Thần mấy tầng?
- Tam trọng!
- Lợi hại!
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói.
- So với ngươi thì vẫn kém xa, ta cũng biết, ngươi là Thông Thần ngũ trọng.
Lâm Hiền Ngọc cười khổ nói.
- Như thế nào? Muốn đi mở mang kiến thức thế giới càng lớn không?
- Đó là đương nhiên!
Lâm Hiền Ngọc cười nói:
- Ước hẹn ba năm với ngươi, trừ bỏ ngươi biến mất ba năm, còn có thời gian một năm rưỡi nữa, ta cũng không muốn không tuân thủ hứa hẹn.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, vươn tay cánh tay ra ôm lấy nhau.
Trong bất tri bất giác, hai người đã không còn là chủ tớ, mà là tiến thêm một bước trở thành bằng hữu, thậm chí là huynh đệ, rất nhiều chuyện không cần nói, trong lòng mỗi người đềus hiểu rõ.
Lại lần nữa xuống dưới, cùng các học viên và gia gia thúc thúc nâng ly một phen, thẳng đến sau nửa đêm, Mục Vân mới hóp lưng lại như mèo, lần nữa trở về.
Chỉ là lần này, Mục Vân học ngoan.
Nhìn hai cắn phòng cách nhau một bức tường, Mục Vân len lén lẻn vào trong gian phòng của Vương Tâm Nhã, nhìn Vương Tâm Nhã đã ngủ say, trong tay Mục Vân trong chốc lát nở rộ ra một đóa hỏa liên tử sắc.
Âm thanh rất nhỏ vang lên, vách tường hai gian phòng trong phòng bị ngọn lửa kia đốt thành không khí, chậm rãi tiêu tán.
Trong lòng Mục Vân mừng thầm, chân nguyên vận chuyển, chậm rãi di chuyển hai cái giường lớn đến cùng một chỗ.
- Hắc hắc hắc...
Xoa xoa đôi bàn tay, Mục Vân cười gian, không ngừng cởi y phục của mình rá, sau đó đi tơis hai cái giường lớn vứa sát nhập thành một.
Ba...
Ba...
Đêm khuya yên tĩnh, hai tiếng bạt tai vang lên, nương theo đó còn có hai stiếng kinh hô.
Chính giữa giường lớn, hai bên gương mặt Mục Vân sưng lên, một trái một phải, hai người Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nhịn không được nở nụ cười, vừa lấy dược thủy lau sạch cho Mục Vân, vừa che miệng cười khẽ.
- Các nàng cũng quá hận!
- Ai bảo chàng không đứng đắn!
Nhìn vách tường ở giữa bị hòa tan, Tần Mộng Dao cáu giận nói:
- Uổng cho chàng nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như vậy, chàng thật đúng là nghĩ...
- Sao không được?
Mục Vân nói lời này, đau đến nhe răng nhếch miệng, buồn khổ nói:
- Cho dù không được, các nàng cũng không cần đánh hung ác như vậy chứ, còn dùng cả chân nguyên đến đánh!
Mục Vân quả nhiên đã kém chút bị hai người một tát đánh ngất xỉu.
- Thật xin lỗi, Vân ca!
Vương Tâm Nhã mềm lòng, vuốt gương mặt Mục Vân, một mặt xin lỗi nói:
- Ta cũng không biết là chàng!
- Hảo muội muội, ngươi cũng đừng nuông chiều hắn, nếu không, lát nữa cái đuôi của gia hỏa này sẽ vểnh lên trời, muội không biết năm đó hắn hư thế nào đâu!
- A? Ta hư thế nào?
- Chàng...
- Hắc hắc, cái đuôi vểnh lên trời hay không thí ta không biết, thế nhưng ta biết, Nhị đệ của ta đã sớm vểnh lên trời!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, đắp chăn lớn lên, trong gian phòng dần dần vang lên âm thanh thẹn thùng xen lẫn tiếng thở dốc, xuân sắc dào dạt.
Tối nay, đối với đám người Nam Vân Đế Quốc nhất định là đêm không ngủ!
Đối với Mục Vân thì lại càng như vậy!
Chỉ là đối với một ít thế lực Trung Châu đại lục, hôm nay lại là một ngày rất rung động!
Thiên Tà đảo - Bất Hủ Dịch, đệ tử thân truyền đệ nhất Thánh Đan tông - Bắc Nhất Vấn Thiên, thiếu tông chủ Lục Ảnh huyết tông - Mạnh Quảng Lăng, cả ba người đều bỏ mình, tin tức này đủ để rung động toàn bộ Trung Châu đại lục!
Thiên Tà đảo chính là một hòn đảo lớn ở gần nam bộ của Trung Châu đại lục.
Cùng nơi khác biệt, trong Thiên Tà đảo, môn đồ phân tán, quản lý cũng không nghiêm cẩn, thế nhưng cũng không bởi vì như thế mà Thiên Tà đảo lộ ra lỏng lẻo.
Ngược lại, Thiên Tà đảo là thế lực được Trung Châu đại lục công nhận là một nơi không cách nào thâm nhập vào.
Lúc này, phía trên chủ đảo của Thiên Tà đảo, Quân Vô Tà nghiêng dựa vào trên ghế ngồi, hai mắt khép hờ.
Nhìn đám người phía dưới, Quân Vô Tà không mở miệng.
Chầm chậm, mở hai mắt ra, cả người hắn giống như lười biếng.
Há to miệng môi, Quân Vô Tà mở miệng nói:
- Nói đi, việc này, dù sao cũng nên có người cho ta một giải thích hợp lý mới đúng!
- Đảo chủ, lần này, Thiên Tà đảo ta toàn quân bị diệt đều bởi vì Mục Vân kia, kẻ này quả thực là đáng ghét, thực ứng tru sát!
- Không sai, mà lại trong tay kẻ này còn có Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân cùng với kia Cổ Ngọc Long Tinh, với hai món bảo bối này, có thể nói là cấp bậc thiên khí hạ phẩm, còn có Phong Hồi Kính kia!
- Như vậy ba món thiên khí cộng lại, trừ phi là cảnh giới Thông Thần thập trọng, thậm chí là Niết Bàn như ngài thì mới có thể hàng phục hắn!
Phanh...
Mấy vị đảo chủ các đảo khác của Thiên Tà đảo thay nhau phát biểu, chỉ là còn chưa nói hết lời, Quân Vô Tà đã dùng một tay đập tay ghế ngồi vỡ nát.
- Nói nhảm, chẳng lẽ ta không biết sao? Nhưng bây giờ, Mục Vân ở đâu? Các ngươi tìm được chưa? Nếu như hắn xuất hiện, là ở Vân gia? Tụ Tiên các? Tam Cực điện? Các ngươi đi bắt hắn, đi giết hắn thế nào?
- Cái này...
Nếu như Mục Vân đầu nhập vào trong mấy thế lực lớn, bọn hắn thật đúng là khó làm.
- Hừ, đừng nói nhảm, từ giờ bắt đầu, toàn bộ Trung Châu đại lục, thậm chí Đông Hoang, Bắc Địch, Tây Mạc, Nam Man, triệt để điều tra hạ lạc của Mục Vân, người phát hiện, ban thưởng mười vạn linh thạch hạ phẩm!
- Tuân mệnh!
- Tuân mệnh!
Mà cùng lúc đó, tông chủ Thánh Đan tông - Thánh Vũ Dịch cũng đã triệt để tức giận.
- Trước tìm ra hạ lạc của Mục Vân, sau đó lại quyết định kế hoạch, các ngươi đều lui ra đi!
Tương đương với Quân Vô Tà tức giận, Thánh Vũ Dịch lại có vẻ rất đạm mạc.
Chỉ là, không ai phát hiện, thái dương của hắn đã đen lại.
Trong đại điện, một bóng người đi ra.
- Tử Vũ Di, ngươi dạy ra đồ đệ thật tốt, ngươi xem hiện tại một chút...
Nhìn một bóng người kia, Thánh Vũ Dịch cười khổ nói.
- Ta mặc kệ ngươi đối phó Mục Vân thế nào, thế nhưng Mộng Dao, ngươi không thể động một cọng tóc gáy của nàng, nếu không, ta nhất định giết sạch đệ tử Thánh Đan tông!
Trên mặt nữ tử Tử Sa, âm thanh lạnh như băng nói.
- Ngươi...
Thánh Vũ Dịch kinh ngạc:
- Chỉ là vì Băng Hoàng Thần Phách, đáng giá không?
- Không đáng, thế nhưng... Nếu bởi vì phi thăng thành tiên, tiến vào ba ngàn tiểu thế giới, ngươi cho rằng đáng giá không?
- Cái gì?
Nghe thấy lời này, Thánh Vũ Dịch ngẩn người.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận