Vô Thượng Thần Đế

Chương 385: Đại thắng

- Hô...
Nhìn thấy đám người tản ra, thân thể Mặc Dương đang thẳng đứng lập tức cong xuống ưới, nhịn không được vỗ ngực.
- Ha ha... Mặc Dương, tiểu tử ngươi, không tệ nha.
Hoàng Vô Cực cười nói:
- Khụ khụ, hiện tại ta tuyên bố, Vân Môn đổi tên là Vân Minh, thiết lập Chiến các, Đan các, Khí các, Ảnh các, ha ha...
- Các ngươi cũng đừng giễu cợt ta, sư tôn, việc này ta thật sự không làm được, nếu không hay là đổi thành người khác đi!
- Ta thấy ngươi làm rất tốt mà!
Mục Vân mỉm cười, âm thanh khôi phục lại.
- Được rồi, hiện tại trước chỉnh lý mọi chuyện cho xong, chuyện Thánh Thanh thành đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Mục Vân cau mày nói.
- Thánh Thanh thành cũng là mấy ngày nay đột nhiên nổi loạn, ta thấy là nhận Thánh Đan tông ra hiệu, muốn xem thử sư tôn có còn ở Đông Vân thành không.
- Ồ? Thăm dò à...
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Rất tốt! Vậy trận chiến này chính là trận chiến đầu tiên chứng kiến Vân Minh sơ bộ thành lập, ta sẽ xem các ngươi cố gắng biểu diễn!
- Hắc hắc, Mục đạo sư yên tâm đi, có chúng ta ở đây, không thành vấn đề!
- Đó là đương nhiên!
- Dám khi dễ Vân Minh chúng ta, quả thực là muốn chết.
Lúc này đám người chiến ý dâng trào, không sợ chút nào.
- Môn chủ... Môn... Minh chủ! Việc lớn không tốt, Thánh Thanh thành đến rồi!
Nghe âm thanh bẩm báo phía ngoài, đám người nhìn nhau, trong ánh mắt có thêm một tia trêu tức.
Thật đúng là nói Thánh Thanh thành, Thánh Thanh thành đã đến!
- Các huynh đệ, chuẩn bị nghênh chiến!
- Không thành vấn đề!
...
Đông Vân thành, ngoài tường thành!
Một nhánh đại quân, chia thành từng đội, trọn vẹn gần vạn người trùng trùng điệp điệp xuất phát đi tới.
Đây chính là thực lực của Thánh Thanh thành.
Thánh Thanh thành nắm giữ một vị cường giả siêu cấp Niết Bàn cảnh nhất trọng, chính là thực lực siêu nhất lưu, bản thân càng có gần trăm võ giả Thông Thần cảnh, không thể nói là không cường đại.
Lúc này, phía trước đám người, Thanh Phong Dương ngồi xếp bằng trên một thiên linh thú thập giai, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn phía trên.
Ở bên cạnh hắn là hai phó thành chủ - Thanh Ngọc và Thanh Vân Thiên, ngạo nghễ đứng thẳng.
Hai người này cũng là cường giả cảnh giới Thông Thần thập trọng, chính là phụ tá đắc lực của Thanh Phong Dương.
- Đại ca, lần này Thánh Đan tông lệnh chúng ta tới thăm thăm dò dò Mục Vân kia đến cùng có tại Đông Vân thành hay không, cần phải tốn công tốn sức như vậy sao?
Thanh Ngọc Hổ lưng eo gấu, trên mặt hung tướng, bất thiện nói.
- Nhị ca, không thể chủ quan!
Thanh Vân Thiên mở miệng nói:
- Trong Vân Môn, Lâm Khánh Khiếu kia cũng là Thông Thần bát trọng, thực lực không thể khinh thường, còn có bọn người Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, âm Đế, cẩn thận luôn luôn không sai.
- Thôi đi, chỉ là mấy cặn bã cảnh giới Thông Thần tứ trọng, ngũ trọng, một mình ta là đã có thể giải quyết!
- Lão nhị, không thể chủ quan!
Thanh Phong Dương mở miệng nói:
- Dù sao trận chiến này, chúng ta chỉ muốn xem thử Mục Vân đến cùng có tại Đông Vân thành hay không, hắn nếu tại, Thánh Đan tông tự sẽ quy mô tiến công, nếu hắn không tại, vừa hay chúng ta có thể trực tiếp đánh hạ Đông Vân thành, cớ sao mà không làm, cho nên lần này, không thể chủ quan, vạn vạn không thể xảy ra sai sót.
- Ta hiểu rõ, đại ca!
Nhìn tường thành Đông Vân thành kia, Thanh Ngọc cười hắc hắc nói:
- Nghe nói hai nữ nhân của Mục Vân kia xinh đẹp không ta được, đoán chừng bị tiểu tử kia chơi không ít, lần này đánh hạ Đông Vân thành, nếu như hai tiểu nương tử này ở đây, ta nhất định phải chơi đùa, nữ nhân bị người chơi qua, chơi mới thoải mái!
Nhìn dáng vẻ của nhị đệ, Thanh Phong Dương mỉm cười, không lên tiếng nữa.
Đông Vân thành, hắn đã ngấp nghé đã lâu, lần này, thừa dịp Thánh Đan tông mệnh lệnh, đánh hạ Đông Vân thành, hắn cũng rất là vui lòng.
Đông đông đông đông...
Ngay lúc này, trên cửa thành Đông Vân thành, vang lên tiếng trầm đông đông đông. Ngay sau đó, cửa lớn đang đóng chặt lại đột nhiên mở ra.
Sau đó, từng đội nhân mã lập tức nối đuôi nhau chạy ra.
Người cầm đầu chính là Mặc Dương, ở bên cạnh ắn chính là Mục Vân toàn thân hắc y, khí tức ẩn đi hết, không chút thu hút nào, hai người Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã một trái một phải.
Bọn người Mục Đỉnh Thiên, Cam Kinh Vũ, theo thứ tự đứng ở hai bên.
Mà sau lưng đám người, toàn bộ trọn vẹn sấp sỉ sáu ngàn võ giả Đông Vân thành, thanh thế chấn người.
- Hả? Không phải nói Vân Môn tập hợp thế lực nội bộ Đông Vân thành mới có hơn bốn ngàn người sao, sao đột nhiên thêm ra hai ngàn người vậy?
Thanh Phong Dương khó hiểu nói.
- Quản bọn họ làm gì, cái này sáu ngàn người, khẳng định có hơn hai ngàn ngươi là lâm thời chiêu mộ, sức chiến đấu của Đông Vân thành Vân Môn này, ta thấy cũng chỉ như vậy.
- Đại ca, lên đi, giết bọn hắn không chừa mảnh giáp!
- Chờ một chút!
Thanh Phong Dương hơi mở miệng nói:
- Chờ một chút, có lẽ có lừa dối!
- Sao lại thế...
- Thành chủ Thánh Thanh thành - Thanh Phong Dương, ta là minh chủ Vân Minh - Mặc Dương, các ngươi đang làm cái gì?
Mặc Dương đi ra, cất giọng hô.
- Hắn, lằng nhà lằng nhằng!
Thanh Ngọc tiến lên quát:
- Mặc Dương, tiểu tử đến lông cũng chưa dài đủ như ngươi, nghe kỹ, hôm lão tử nay đến là muốn giết sạch Vân Minh ngươi, mặc kệ ngươi là Vân Minh hay là Vân Môn, tất cả mọi người.
Thanh Ngọc cười ha ha nói:
- Không chỉ có như thế, hai mỹ nữ sư nương kia khẳng định bị sư tôn ngươi chơi không ít, hôm nay lão tử cũng muốn cùng nhau bắt, mang về khoái hoạt một phen, ha ha...
Nghe được mấy lời này, toàn bộ võ giả Thánh Thanh thành cười lên ha hả.
Hưu...
Nhưng ngay vào lúc này đột nhiên vang lên một tiếng xé gió.
Đinh...
Thanh Ngọc tay mắt lanh lẹ, đại đao trong tay đưa ngang trước mặt, đinh một tiếng vang lên, một đạo băng châm ầm ầm nổ tung, vụn băng kia lao thẳng tới trên mặt Thanh Ngọc, một tia dư lực cắt gương mặt Thanh Ngọc ra từng đạo huyết ngân.
- Cẩn thận nói lung tung, mệnh cũng hết rồi!
Sắc mặt Tần Mộng Dao phát lạnh, âm thanh lạnh như băng nói.
- Hắn, lên!
Cùng lúc đó, Mặc Dương khẽ quát một tiếng:
- Lên!
Trong khoảnh khắc, hai đại thành thị nhất lưu đại chiến, triệt để khai hỏa.
Đại chiến khai hỏa, mà cùng lúc đó, phía trên bầu trời trước cửa thành, một Hắc Ưng bay lượn, phía trên Hắc Ưng kia có hai bóng người đứng thẳng.
Chính là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.
Nhìn chiến đấu phía dưới, Mạc Thư Nhiên mở miệng nói:
- Tần Mộng Dao quả nhiên là đến giúp đỡ Mục Vân trấn trụ Đông Vân thành, xem ra, Mục Vân có thể tuyệt không trở lại Đông Vân thành.
- Vậy ngược lại chưa hẳn!
Lâm Hinh Vũ quạnh quẽ nói:
- Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất!
- Ngươi nói cũng đúng, khó đảm bảo Mục Vân lại ở chỗ này!
Mạc Thư Nhiên đáp:
- Thế nhưng nếu xác định không đến, chúng ta không thể tùy tiện xuất thủ.
- Nếu không bắt được Mục Vân, Thánh Đan tông ta xuất thủ đối phó Đông Vân thành, đó chính là khiêu khích Tam Cực điện, đến lúc đó, cũng không phải đơn giản như là giết Mục Vân, mà là đối bính giữa hai thế lực lớn.
Thậm chí lại biến thành đại chiến giữa toàn bộ Trung Châu!
- Ta đương nhiên là hiểu rõ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận