Vô Thượng Thần Đế

Chương 388: Ma Uyên (2)

Lý Trạch Lâm cười khổ nói:
- Ngươi không biết, quái vật bên trong Ma Uyên dị thường khó chơi. Thánh Đan tông đã từng muốn chiếm đoạt Vọng Nguyệt lâu, cho nên phái đệ tử đến Ma Uyên chống lại quái vật, thế nhưng kết quả là, tổn binh hao tướng không nói, ngược lại rất mất mặt, căn bản không giết được bao nhiêu quái vật.
- Mà tứ đại thế lực bởi vì ban đầu thành lập tới gần Ma Uyên, nhiều năm qua sớm hình thành thói quen, thủ đoạn đối kháng ma vật Ma Uyên cũng hình thành một thể.
- Cho nên, bát đại thế lực đã hiểu, chỉ có tứ đại thế lực như Đăng Thiên phủ mới có thể chống cự lại ma vật bên trong Ma Uyên, cũng liền bỏ mặc.
- Cho nên lần này...
- Lần này, các thế lực lớn nghe nói tin tức thiên hỏa, nghe tin lập tức hành động, đã chuẩn bị xuất phát.
Lý Trạch Lâm tựa hồ nghĩ đến cái gì, cười khổ nói:
- Còn không phải bởi vì ngươi, Tử Liên Yêu Hỏa đã hiện, khả năng hủy thiên diệt địa kia để bát đại thế lực triệt để động tâm!.
- Ừm! Ta minh bạch!.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Phiền phức cáo tri ba vị điện chủ, Vân Minh ta sẽ hội tham gia.
Tựa hồ sớm có chủ ý, Lý Trạch Lâm chắp tay.
- À, quên nói cho ngươi một việc!
Lý Trạch Lâm cười nói:
- Mẫu thân Vương Tâm Nhã, lần này có khả năng cũng sẽ đi, ngươi cũng phải cẩn thận, nàng biết ngươi đó.
Mẹ vợ ta à!
- Biết thì biết thôi, dù sao chuyến này, ta dùng tên giả Quỷ tiên sinh, xem ai có thể nhận ra ta.
Nghe đến lời này, trong lúc nhất thời Lý Trạch Lâm thế mà không cách nào phản bác. Đánh với Thánh Thanh thành một trận, hắn cũng nghe nói Mục Vân tham gia, thế nhưng không có phát hiện Mục Vân ở nơi nào. Cho tới giờ khắc này nhìn thấy Mục Vân, hắn mới biết được, gia hỏa này dùng tên giả vì Quỷ tiên sinh đại sát tứ phương.
Quỷ thuật bực này, quả thực không khác Vạn Quỷ lão nhân vạn năm trước khiến người nghe tin đã sợ mất mật nhau chút nào, cho dù ai cũng không nghĩ ra, đây là Mục Vân, là Tử Mộc, cuồng đồ phách lối cuồng vọng trên thực tế lại chính là hắn!.
Trở lại trong phòng, Mục Vân đến bên trong gian phòng chỗ Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã. Bên trong phòng, hai người cũng không ở đây, Mục Vân tiêu sái đi đến trên giường lớn, thư thư phục phục nằm ở phía trên. Cẩn thận hồi tưởng kinh lịch khoảng thời gian này, Mục Vân sinh lòng cảm khái.
Từ Nam Vân Đế Quốc, một đường đến Trung Châu đại lục, hắn một đường như giày nước đá bào, thế nhưng có đôi khi gặp được xung đột không tránh được, căn bản là không có khả năng lưu thủ. Hiện tại đắc tội Thánh Đan tông, Lục Ảnh huyết điện, Thiên Tà đảo tam đại siêu cấp thế lực, hắn thật cũng không sợ, chỉ là lo lắng đám người bên người.
Mà tung tích phụ thân không rõ cũng để Mục Vân lo lắng. Theo hắn phỏng đoán, phụ thân khẳng định là chuẩn bị lập mưu một chuyện lớn. Chỉ là đối với hết thảy, ngay cả nhị thúc đều không rõ ràng, phụ thân đến cùng đang làm gì.
- Lão hồ ly làm còn rất thần bí, bất quá nói không chừng, ngày đó làm ra một chuyện so với ta còn nóng nảy, như thế mới có ý tứ.
Dần dần, hai mắt Mục Vân khép kín, chỉ có ở căn phòng này, bên trên cái giường này, hắn mới có thể an ổn chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, Mục Vân cảm thấy mình đi tới một mảnh thế giới cực kì rộng lớn mênh mông. Đây là một thế giới trắng xoá, nơi này, hết thảy đều lộ ra hư ảo, thế nhưng lại lại chân thật.
Phóng tầm mắt nhìn lại, Mục Vân phát hiện, trước mắt có từng bóng người thân mang bạch bào đang đứng, những người kia nhìn về phía trước, tựa hồ đang mong đợi cái gì. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, thế giới giống như phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hết thảy biến mất không thấy gì nữa, từng cái bóng người bạch bào không hiểu thấu ngã xuống đất không dậy nổi.
Ngay sau đó, những bóng người bạch bào kia bị một đoàn hắc vụ dần dần khuếch tán ra xúm lại. Mà trên đỉnh hắc vụ, một cái bóng mờ bỗng nhiên ngưng hiện, trong trung tâm, một đầu ngón tay trực chỉ Mục Vân mà tới. Trong khoảnh khắc, Mục Vân cảm giác được hô hấp của mình giống như đình trệ, toàn bộ thế giới, triệt để ngưng kết.
- Bản Thái Sơ ta, thiên địa là vì mà tồn tại, nhân loại ti tiện!.
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, Mục Vân chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy đều tiêu tán, hết thảy tất cả đều hóa thành mây khói.
Hô... Một tiếng thấp giọng, Mục Vân đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn trước mắt hết thảy, hơi rét run. Vừa rồi hết thảy là hư ảo, thế nhưng lại chân thật như vậy.
- Thái Sơ... Thái Sơ...
Mục Vân thì thào nói nhỏ, trên mặt chảy xuống mồ hôi.
- Thế nào rồi?
Tần Mộng Dao ân cần đi đến bên giường, nhìn xem Mục Vân nói.
- Không sao đâu, mơ một ác mộng!
Mục Vân lắc đầu, sắc mặt trắng bệt. Tần Mộng Dao cứ nghĩ Mục Vân gần đây vất vả mệt mỏi, nhìn bộ dáng hắn mệt nhọc, tiến lên lau mồ hôi, đau lòng nói:
- Không sao đâu, nghỉ ngơi thật tốt liền tốt!.
- Ừm? Tâm nhi đâu?.
- Lý Trạch Lâm mang đến một chút đồ, nói là mẫu thân của nàng mang cho nàng, đợi lát nữa ẽ trở về!.
- Ồ? Chờ chút sao?
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia cười xấu xa.
- Chàng lại muốn làm sao?.
- Nàng cứ nói đi!.
- Không được, một hồi Tâm nhi trở về rồi!
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Trở về thì chăn lớn cùng ngủ, dù sao cũng không phải lần đầu.
Mục Vân nói, chăn mền vén lên, dần dần, bên trong gian phòng truyền đến từng đợt thở gấp...
- Dao tỷ tỷ, ta trở về, á!
Cửa bị đẩy ra, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, trên mặt Vương Tâm Nhã đầy tươi cười, cực kì vui vẻ.
- A...
Nhìn thấy cảnh tượng trên giường, sắc mặt Vương Tâm Nhã đỏ lên.
- Trở về vừa hay, cùng tới đi!.
Mục Vân mới không quan tâm những chuyện đó, kéo hai người, lần nữa đến một lần hai phượng hí long.
Ngày thứ hai, sáng sớm, Mục Vân mang theo Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã cùng với Lâm Hiền Ngọc, bốn người rời đi Đông Vân thành, đi tới Tam Cực điện. Lần này Ma Uyên dị động, tin tưởng rất nhiều người sẽ đi tới, chỉ là lần này, Mục Vân cũng là tình thế bắt buộc.
Lần này, hắn che dấu thân phận, chỉ có thể thi triển một ít quỷ thuật cường hãn đạt được từ bên trong Vạn Quỷ Phủ Quật, thế nhưng là hắn nhất dựa vào hay là thiên hỏa. Nhưng là Tử Liên Yêu Hỏa hắn hiện tại nếu là sử dụng, thì nhất định bại lộ. Cho nên nhất định phải lần nữa thu hoạch được một loại thiên hỏa. Giữa các Thiên hỏa, hai bên có năng lực thôn phệ dung hợp, đến tăng cường thực lực bản thân, Mục Vân hiện tại là bản nguyên ý thức Tử Liên Yêu Hỏa, cho nên, thôn phệ thiên hỏa, cường đại chính hắn!.
Thời gian qua đi một đoạn thời gian, nhìn xem nữ nhi mình, trong lòng Vương Chí Kiệt cũng rất vui vẻ. Chỉ nhìn nữ nhi càng ngày càng thành thục có mị lực, Vương Chí Kiệt trong lòng cảm giác như cải trắng bị heo ủi, thấy Mục Vân thế nào cũng không vừa mắt.
- Tiểu tử ngươi, hiện tại làm lớn chuyện như vậy, ngược lại vụng trộm giấu đi làm người phía sau màn?.
Vương Chí Kiệt hừ hừ nói.
- Cha...
- Ngươi che chở hắn, sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự.
Vương Tâm Nhã cười hắc hắc nói:
- Xảy ra đại sự, không phải có ngài đó sao?.
- Ba hoa!.
Ho khan một cái, Vương Chí Kiệt chân thành nói:
- Lần này thiên hỏa xuất thế, quan hệ trọng đại, khả năng liên lụy đến một ít chỗ bên trong Ma Uyên, có thể là người, cũng có thể là Ma!.
Hả?.
Nghe đến lời này, Mục Vân sững sờ!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận