Vô Thượng Thần Đế

Chương 3907: Kim Long chiến giáp (2)

- A...
Tiếng gầm hoảng sợ, tiếng phẫn nộ, xen kẽ vang lên, dần dần, âm thanh kia càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất không thấy.
Trong nháy mắt này, Mục Vân cảm giác được, trên đỉnh đầu mình tựa hồ xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh kia che khuất bầu trời, hào quang vạn trượng, làm cho người ta căn bản không cách nào nhìn thấy chân dung.
......
Từ từ, Mục Vân mở hai mắt ra, cả người đầy mồ hôi, ướt đẫm quần áo.
- Vừa rồi... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trong bóng tối, hắn tựa hồ nhìn thấy một con thần long toàn thân hỏa diễm bao phủ, chộp về phía mình, nhưng dưới cái bóng khổng lồ kỳ cục kia, thần long kia đã không còn sót lại chút gì.
Tựa hồ giống như ảo giác của hắn.
- Tổ Long...
Mục Vân nhịn không được khẽ ngâm lên.
Hắn lúc trước đạt được một giọt tinh huyết Tổ Long từ trên người Tạ Thanh, nhưng tinh huyết kia, sớm đã ở trong thần giới tiêu hóa sạch sẽ.
Nhưng cái bóng xuất hiện, chuyện gì đang xảy ra?
- Tạm thời mặc kệ những thứ này.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn về phía thân thể mình.
- Tựa hồ luyện hóa này, hao phí thời gian cũng không dài như ta tưởng tượng.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Nhìn lần này, thân thể long hóa này rốt cuộc tăng lên đến mức đi.
Hai tay đột nhiên nắm chặt, mặt ngoài thân thể, một chiến giáp đột nhiên xuất hiện.
Mặt ngoài chiến giáp, từng đạo kim hoàng văn lộ xuất hiện, giống như lưu thủy tinh vân phiêu dật xuất trần.
Bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng vuốt ve chiến giáp, chỉ cảm giác được hơi thở nóng bức, tràn ngập bốn phía thân thể.
- Đây là thăng cấp rồi...
Mục Vân lẩm bẩm nói:
- Ngày sau gọi ngươi là kim long chiến giáp đi.
Chiến giáp này ngưng tụ không còn là màu vàng nhạt, mà là màu vàng óng.
Biến hóa màu sắc, đại biểu cho sự gia tăng lớn trong phòng ngự.
- Hai phiến long lân, biến hóa như thế, ngày sau nếu có thể có nhiều long cốt, long lân, long huyết tẩm bổ, vậy thì như thế nào?
Trong lòng Mục Vân càng lúc càng nóng lên.
Từ từ, rời khỏi trong quyển chư thần đồ, Mục Vân thở ra một hơi.
Thu hồi chiến giáp, mặt ngoài thân thể hắn chỉ là một thân trường sam màu đen.
- Chỉ là không biết, phòng ngự sau khi chiến giáp tăng lên, rốt cuộc tăng thêm bao nhiêu.
- Mục đại ca.
Một đạo âm thanh vang lên, Phong Ngọc Nhi giờ phút này vội vàng mà đến.
- Làm sao vậy?
- Lúc Thái Thân dẫn người kiểm tra bốn phía, phát hiện một đám người.
- Ai?
- Linh Triệt.
Phong Ngọc Nhi cẩn thận nói:
- Linh Triệt mang theo một ít đệ tử Tử Linh công hội, trong một sơn cốc cách chúng ta không xa, tựa hồ đang âm mưu cái gì đó, bộ dáng lén lút.
Linh Triệt.
Nghe được cái tên này, khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch lên.
- Vừa vặn, ta rất muốn tìm hắn.
Linh Triệt chính là thiếu chủ Tử Linh công hội, tu vi Thánh Vương cực vị cảnh, vô cùng khó lường.
Quan trọng nhất là, Thánh Linh công hội bắt được nữ tử kia, rốt cuộc có phải là Diệu Tiên ngữ hay không, hắn cũng không xác định.
Tuy nói tin tức Thiên Cơ Các đưa ra, nhưng đối với thế lực thần cơ khó lường của Thiên Cơ Các, Mục Vân thật sự không có biện pháp hoàn toàn tin tưởng.
Hắn vẫn như cũ nhớ rõ, năm đó ở trong nhân giới, chấm dứt một trận chiến cùng Huyết Kiêu, cũng là Thiên Cơ Các, một nam tử kỳ dị tên Uông Kiếm Thông, mang theo các thế lực lớn, mang chín vị thê tử của hắn đi.
Hiện tại nghĩ lại, Mục Vân vẫn có một tầng phòng bị rất sâu đối với Thiên Cơ Các.
Loại thế lực giống như như biết được thiên cơ, thần bí khó lường, lại không biết mưu đồ gì, không thể không làm cho người ta đề phòng.
Nếu trong Tử Linh công hội bắt được thật sự là Diệu Tiên Ngữ, Tử Linh công hội kia, hắn tất sát không thể nghi ngờ, Đan Đế phủ cũng trốn không thoát.
Năm đó Đan Đế phủ mang đi Diệu Tiên Ngữ cùng Mạnh Tử Mặc hai người, hiện tại lại dẫn đến Diệu Tiên Ngữ bị người bắt đi, trong lúc này, nhất định có liên hệ gì.
Nhưng chỉ có nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, hắn mới có thể biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Ở ngay phía trước.
Nhìn về phía trước, Phong Ngọc Nhi thấp giọng nói:
- Những người này, ở bên trong một thời gian rất dài, tựa hồ đang trù tính chuyện gì.
- Muốn biết còn không đơn giản sao?
Mục Vân khẽ cười nói:
- Đi vào xem một chút là được.
Phong Ngọc Nhi ngẩn ra, lập tức gật gật đầu.
Nàng hiện tại chính là Thánh Hoàng cảnh, mà Mục Vân có thể nói là vô địch Thánh Vương cảnh.
Hai người đủ để chế ngự Linh Triệt.
Trong khi đó, trong thung lũng.
Linh Triệt chắp hai tay, đứng giữa sơn cốc.
- Thiếu chủ, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Một gã đệ tử đi tới, cung kính nói.
- Ừ, không tệ!
Linh Triều gật gật đầu, nhìn về phía trước, nói:
- Diệp lão, tựa hồ còn chỉ còn lại ba chỗ cuối cùng?
- Ừm!
Bên cạnh Linh Triệt, một lão giả râu tóc bạc trắng gật gật đầu.
- Bên trong Khôn Hư hạp cốc này, ước chừng một trăm lẻ tám địa phương, chúng ta cơ bản đều đã chuẩn bị tốt, mấy chỗ hội trưởng cuối cùng bọn họ sẽ đi hoàn thiện, đến lúc đó, lấy Khắc Lỵ Tư làm căn bản, chúng ta có thể dẫn động những dị biến quỷ thú dị biến trong Khôn Hư hạp cốc, trực tiếp chém giết tất cả mọi người, lấy máu tươi của bọn họ dẫn dắt, Bàn Cổ Chân Hỏa chi linh, nhất định sẽ xuất hiện.
- Đến lúc đó, thu Bàn Cổ chân hỏa chi linh, có thể thu hoạch Bàn Cổ chân hỏa.
Linh Triệt khẽ cười nói:
- Ta đã khẩn cấp nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng lúc bọn họ chết.
- Hắc hắc...
Mấy người xung quanh cũng cười cười.
- Không nghĩ tới Tử Linh công hội và Ải Nhân tộc các ngươi bày mưu tính kế như vậy, thật sự là thủ bút thật lớn.
Một tiếng cười vang lên vào lúc này.
Mục Vân từng bước đi ra, nhìn đám người Linh Triệt.
- Là ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân trong mắt, Linh Triệt xuất hiện một tia sát khí.
- Ngươi biết hắn?
Diệp lão kinh ngạc nói.
- Diệp lão, giết hắn!
Linh Triệt không nói nhảm chút nào.
- Thử xem một chút.
Phong Ngọc Nhi giờ phút này cũng là một bước đi ra, nhìn mọi người trước người.
- Phong Ngọc Nhi, ngươi quả nhiên đã đạt tới Thánh Hoàng cảnh.
Linh Triệt hừ một tiếng nói:
- Nếu đã biết kế hoạch của chúng ta, vậy càng không thể để cho các ngươi chạy, hôm nay, nơi này chính là mộ phần của các ngươi, dù sao sớm muộn gì cũng là chết!
- Phải không?
Phong Ngọc Nhi hừ một tiếng:
- Không nghĩ tới Tử Linh công hội các ngươi lá gan thật lớn, muốn một lưới bắt hết tất cả thế lực trong Đông Vực, xem ra, ngươi nên giống như Lạc Tư Đặc, đi chết đi!
Lạc Tư Đặc chết rồi.
Linh Triều vẻ mặt sửng sốt.
- Ta thấy ngươi là quá mức tự tin.
Linh Triệt tỉnh táo lại, vung tay lên, Diệp lão kia trực tiếp giết ra.
Lạc Tư Đặc chết, rất có khả năng chết trong tay Phong Ngọc Nhi, dù sao, Thánh Hoàng cảnh, dù cho Thánh Vương cường đại hơn nữa, cũng là không cách nào chống cự.
Hắn quả quyết không có khả năng nghĩ tới, Lạc Tư Đặc chính là bị Mục Vân giết chết.
Dù sao lần trước nhìn thấy Mục Vân, hắn chỉ là Thánh Vương đại vị cảnh.
- Tiểu tử, không có Phong Ngọc Nhi, ngươi tính là cái gì?
- Ồ?
Mục Vân cười cười nói:
- Tựa hồ hẳn là ta nên nói với ngươi, không có Tử Linh công hội, Linh Triệt ngươi, tính là cái gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận