Vô Thượng Thần Đế

Chương 3938: Thả hắn ta ra? (2)

- Ngươi đây là muốn chết.
Cổ Thông Nguyên hiện tại vẫn bình tĩnh như trước, nhưng cho dù ai cũng nghe ra sát khí trong lời nói của hắn.
- Hôm nay, ta tất giết ngươi, mới có thể cho Linh Bách Mai trưởng lão một cái công đạo.
Cổ Thông Nguyên hừ một tiếng, bàn tay chộp ra, chưởng ấn kia, lúc này, chộp về phía đầu Mục Vân.
Một chưởng ấn này nhìn như bình thường, nhưng ai cũng biết, trong chưởng ấn kia ẩn chứa lực áp bách khủng bố.
Vô số người hiện tại đều cảm giác được kinh hãi trong lòng.
Dù sao, ra tay chính là một vị Thánh Hoàng cực vị cảnh.
Diệu Tiên Ngữ hiện tại muốn thoát khỏi bàn tay Mục Vân, nhưng Mục Vân hiện tại lại nắm chặt lấy bàn tay Diệu Tiên Ngữ, căn bản không buông ra.
- Yên tâm, một Thần Hoàng cực vị cảnh mà thôi.
Mục Vân xoay người mỉm cười, chưởng ấn kia đã rơi xuống.
- Bàn Cổ Linh.
Mục Vân vừa dứt lời, đột nhiên, từ trong cơ thể, một đám hỏa diễm đột nhiên lướt ra.
Hỏa diễm kia hiện ra ánh sáng màu xám vàng nhàn nhạt, tốc độ cực nhanh, giống như há miệng, nuốt xuống chưởng ấn kia.
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, chưởng ấn kia ở trong cơ thể hỏa diễm bạo liệt ra.
- Nấc...
Đám hỏa diễm kia ợ một cái, giống như nhếch miệng cười cười, đánh về phía Cổ Thông Nguyên.
- Đây là...
- Nguyên Hỏa dung hợp!
Mục Vân cẩn thận nói:
- Ta ngưng tụ thiên hỏa ngày xưa, tụ hợp thành Bạch Hổ thánh hỏa, sau đó lấy Tam Muội chân hỏa, thực cốt lãnh hỏa, đại nghệ thánh hỏa cùng với Bàn Cổ chân hỏa kết hợp, lưu lại hỏa linh của Bàn Cổ chân hỏa, dung hợp ra thành Bàn Cổ thần hỏa.
Mục Vân nắm chặt bàn tay Diệu Tiên Ngữ, nói:
- Nếu không, hôm nay sao dám đến đaay?
Nghe được lời này, trong lòng Diệu Tiên ngữ khẽ động, cảm giác lại rất ấm áp.
Nàng lúc trước bị Đan Đế phủ mang đi, chỉ là lúc đầu không thích ứng, đạt tới Thương Lan Vạn Giới, hơn nữa là vị diện đẳng cấp rất cao, hết thảy tựa như tân thế giới.
Nhân giới so sánh với Thương Lan Vạn Giới này, chênh lệch thật sự quá lớn.
Thế nhưng cho tới nay, nàng là hạch tâm của Đan Đế phủ, trong Đan Đế phủ, có thể nói dốc hết hết tài nguyên bồi dưỡng nàng.
Nhưng nàng biết, Mục Vân thì khác.
Mục Vân tiến vào Thương Lan vạn giới, chỉ sợ là tầng tầng hoạn nạn, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng.
Thánh Nhân, Đại Thánh, Cổ Thánh, Thánh Vương bốn cảnh giới này, nàng lúc trước cũng từng trải qua, chẳng qua, đó là được Đan Đế phủ toàn lực bồi dưỡng.
Nhưng Mục Vân, cần tự mình nỗ lực.
Bất quá nàng cũng hiểu được, nam nhân trước người này, từ trước đến nay đều bất khuất, cho dù ở trong tuyệt cảnh, cũng không muốn cùng khuất phục.
Nhưng ngàn lời vạn ngữ, hiện tại lại hóa thành một câu:
- Vân lang, nhìn thấy chàng, thật tốt.
- Ta cũng vậy!
Mục Vân nắm chặt tay ngọc của Diệu Tiên Ngữ, khóe miệng lại giật giật.
- Mau buông ra đi, ta cũng sẽ không chạy.
Diệu Tiên Ngữ cong môi, nói:
- Tử Mạn Sa Y này, mở ra cấm chế, bảo vệ ta chu toàn, chẳng qua cảnh giới của ta quá thấp, không cách nào để cho cấm chế này tự mình đóng lại, cho nên bất cứ lúc nào, Tử Mạn Sa Y này bảo hộ ta, bây giờ ta chính là một con nhím toàn thân có gai.
Diệu Tiên Ngữ xong, vung hai tay, bộ dáng đâm người.
- Chí tôn thần khí...
Mục Vân nhịn không được lẩm bẩm.
Nếu Diệu Tiên Ngữ bị người của Đan Đế phủ âm mưu bắt, ngược lại đến trong Khôn Hư giới này, Tử Linh tộc là chủng tộc lục đẳng, tất nhiên có được Cổ Thánh Đế tồn tại, ngay cả Cổ Thánh Đế cũng không có biện pháp...
- Đây bất quá chỉ là một kiện chí tôn thần khí bình thường.
Diệu Tiên ngữ từ từ nói:
- Trên cổ Thánh khí, chính là cổ thần khí, mà trên cổ thần khí, chính là chí tôn thần khí, nghe sư tôn lão nhân gia từng nói qua, cổ Thánh khí, cổ thần khí, chí tôn thần khí này, thật ra cũng không tính là cái gì, trong Thương Lan thế giới, cường đại nhất, chính là những hoang khí sinh ra ở thời kỳ hồng hoang.
- Những hoang khí kia, cho dù là võ giả Thánh vị nho nhỏ đạt được, cũng có thể khuấy động long trời lở đất.
- Đúng đúng đúng.
Quy Nhất hiện tại ở trong chư thần đồ quyển ồn ào nói:
- Bên trong hoang khí ẩn chứa hồng hoang khí, đối với việc khôi phục chư thần đồ quyển, quả thực là thần diệu, tiểu tử thúi, nhanh chóng tìm cho ta hoang khí.
- Ngươi trêu chọc ta à?
Mục Vân cũng nhịn không được mắng:
- Bây giờ ta trên tay ngay cả ngũ phẩm Thánh khí cũng không có, ngươi còn nói với ta cái gì hoang khí, đừng nói hoang khí, cổ thần khí, chí tôn thần khí bây giờ ta có một phen, đã có thể bổ chết Cổ Thông Nguyên!
Mục Vân lười để ý tới Quy Nhất, nhìn về phía Diệu Tiên Ngữ.
Nhiều năm không gặp, dung nhan của hai người hầu như không có biến hóa quá lớn, mà khí chất Diệu Tiên ngữ càng thêm trở nên khác biệt.
- Nàng vừa mới nói sư tôn?
- Sư tôn nàng là ai?
Mục Vân nhịn không được nói:
- Sư tôn chó má gì, ngay cả đồ đệ của mình cũng không bảo vệ được.
Nghe Mục Vân nói vậy, Diệu Tiên hờn dỗi nói:
- Chẳng lẽ đều phải giống như chàng, biến đồ nhi của mình thành thê tử.
- Ha ha...
- Sư tôn ta là một vị trưởng lão của Đan Đế phủ, đối đãi với ta cực tốt, nàng là một vị đại sư chuyên tâm như một đối với đan đạo.
Diệu Tiên ngữ nhịn không được nói:
- Bất quá vẫn không bằng Tử Mặc tỷ tỷ, sư tôn của nàng, chính là Phủ chủ Đan Đế phủ.
Nghe được những lời này, trong lòng Mục Vân cũng không có quá nhiều mừng rỡ.
Dù sao, Diệu Tiên Ngữ cùng Mạnh Tử Mặc, năm đó chính là bị Đan Đế phủ cứng rắn cướp đi.
- Vân lang, thật ra chàng không cần để ý, ta cùng Tử Mặc tỷ tỷ ở trong Đan Đế phủ, quả thật rất tốt.
Diệu Tiên Ngữ một lần nữa nói:
- Hơn nữa, theo lời thiếu phủ chủ Phương Minh nói, tất cả đều là tính toán của Thiên Cơ Các.
- Lại là Thiên Cơ Các...
Mục Vân bĩu môi:
- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đến Thiên Cơ Các xem một chút, đám người cổ quái này, rốt cuộc làm gì, chẳng lẽ mỗi ngày đều không làm gì, chỉ biết tính kế người khác?
- Thật đúng là như thế...
Diệu Tiên Ngữ cười nhạt nói:
- Bên trong Thiên Cơ Các, có được một món chí bảo tuyệt thế, tên là Thiên Cơ Kính, nghe nói Thiên Cơ Kính, có thể diễn hóa vạn vật vận chuyển, cường đại lắm.
- Mà Thiên Cơ Các, cũng là bởi vì thiên cơ kính tồn tại, luôn có thể gặp hung hóa cát, từ thời kỳ Thái Cổ, sừng sững đến nay mà không ngã, ở trong Thương Lan thế giới, đều là tồn tại nhất đẳng, cửu đại Thiên Đế cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc.
Nghe được điều này, trong lòng Mục Vân chấn động.
Diệu Tiên Ngữ dù sao cũng ở Đan Đế phủ, mà Đan Đế phủ, có thể nói là quái vật khổng lồ trong cửu giới.
Diệu Tiên Ngữ biết tin tức cũng không ít.
- Xem ra, ta thật đúng muốn lấy được một ít tin tức từ trong miệng nàng, bất quá hiện tại, còn không phải thời điểm nói chuyện phiếm.
Mục Vân nhìn về phía trước, hờ hững nói:
- Cổ Thông Nguyên này, theo ta thấy, chỉ là tới ngăn cản, chỉ sợ kéo dài thời gian, người Tử Linh tộc kia, ta nghĩ nhất định sẽ tới.
Nghe được lời này, Diệu Tiên ngữ cũng gật gật đầu.
- Yên tâm, Vân lang, ta sẽ bảo vệ chàng.
Nghe được lời này, Mục Vân mỉm cười.
Diệu Tiên Ngữ:
- Thế nào? Chàng không tin ta? Bây giờ ta chính là cảnh giới Quân vị nha.
Vừa nghe lời này, cả người Mục Vân nhất thời cứng ngắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận