Vô Thượng Thần Đế

Chương 3960: Ngươi nên dùng hết toàn lực đi

Mà lần này, Mục Vân có thể rõ ràng cảm giác được, từ trong Xích Linh cùng Ly Uyên Thánh Kiếm ẩn chứa khí tức cường đại.
- Xích Linh trường thương này, kiến tạo độc đáo, bên trong ẩn chứa cửu giai phù văn, đủ để cho nó không ngừng dung hợp, đạt tới cửu phẩm thánh khí.
Tiêu Thanh Phong tán thưởng nói:
- Thương này, có thể nói là cường đại khó lường.
- Mà Ly Uyên thánh kiếm này, vốn là thất phẩm thánh khí, ta giúp ngươi toàn bộ tu sửa hoàn thiện phù văn trong đó, bất quá có tăng thêm mấy đạo phong ấn.
- Ngày khác, ngươi đạt tới cảnh giới Thánh Tôn, lấy Thánh Tôn niệm trùng kích nội bộ, phong ấn kia sẽ tự động mở ra, thăng cấp thành lục phẩm thánh khí.
Nghe được lời này, Mục Vân mừng rỡ không thôi.
Thương và kiếm luôn là binh khí yêu thích của hắn.
- Đa tạ tông chủ.
- Không cần cảm ơn ta, nói như thế nào đi nữa, ngươi cũng là đệ tử của tông chủ phong ta, nếu thật sự cảm tạ ta, năm danh ngạch Cổ Đồng sơn kia, ngươi nên lấy một cái đi.
- Đệ tử hiểu rõ!
Mục Vân cầm trường thương cùng trường kiếm, chiến ý bắn ra, danh ngạch kia, hắn muốn.
..
Tiêu Dao sơn, vị trí ngoại sơn, giữa một sơn cốc chiếm diện tích rộng lớn.
Bốn phía sơn cốc, tám ngọn núi bao quanh, tám ngọn núi kia, từ lưng chừng núi bị cắt đứt, lưu lại một cái bệ.
Mà giờ phút này, các đệ tử bát phong cùng với một ít trưởng lão đều chắc chắn.
Mà ở bốn phía chân núi, từng thân ảnh vây quanh nơi này, nước chảy không thông.
Những người kia đều là đệ tử ngoại sơn của Tiêu Dao sơn.
Lần này mặc dù không phải là đệ tử đứng đầu Tiêu Dao sơn tỷ thí, nhưng những đệ tử nội sơn cảnh giới Thánh Hoàng, đối với rất nhiều đệ tử ngoại sơn mà nói, chính là mục tiêu của bọn họ.
Thánh Tôn cảnh giới có lẽ cách bọn họ quá xa, nhưng Thánh Hoàng, đối với một ít đệ tử ngoại sơn mà nói, cũng không tính là xa xôi.
Mà lần quan chiến này, cũng là cao tầng Tiêu Dao Sơn cố ý làm.
Dù sao, tám mươi vị đệ tử nội sơn Thánh Hoàng cảnh, đại biểu chính là cấp độ đỉnh cấp của Thánh Hoàng, để cho những đệ tử ngoại sơn kia nhìn thấy thực lực đệ tử nội sơn cường đại, cũng là một loại khích lệ cực lớn.
Tám tòa bình đài, vờn quanh bốn phía, mấy vạn đệ tử, cũng nhìn về phía trung ương.
Một ít đệ tử trong lòng âm thầm chờ mong, tỷ thí tiếp theo, tất yếu phải liệt vào trong đó.
Mục Vân, Y Duyệt mười người, giờ phút này cũng đi theo Tiêu Thanh Phong đi tới trên một bình đài, đứng ở phía trước.
Mà cùng lúc đó, trên bảy bình đài còn lại, các phong phong chủ cũng mang theo đệ tử môn hạ ưu tú của mình, nhất nhất đứng yên đợi.
Phong thứ bảy.
Sài Động nhìn Sài Tranh trước người, gật gật đầu nói:
- Lần tỷ thí này, có nắm chắc top 5 không?
- Bặc Dịch của phong thứ nhất, Vũ Hồng Dương của phong thứ hai và Chu Nhạc của phong thứ ba, ba người này đều là nhân vật ngoan độc, ngươi phải cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi đại ca.
Sài Tranh giờ phút này thề son sắt nói:
- Ta hiện giờ đến Thánh Hoàng cực vị cảnh, ba người bọn họ, cũng không nhất định có thể thắng ta!
- Ừm, nhưng không được khinh thường.
- Ta hiểu.
Sài Tranh dứt lời, ánh mắt nhìn về phía đệ nhất phong, ở nơi đó, thân hình thon dài của Mục Vân đứng vững.
- Tiểu tử kia, xem ra tông chủ chúng ta đối với hắn thật đúng là yêu thương có thừa, cho hắn một danh ngạch.
Sài Tranh cắt một tiếng nói:
- Tiểu tử này ngàn vạn lần đừng gặp được ta, nếu không, ta làm cho hắn đẹp mắt.
Nghĩ đến lúc trước Mục Vân vừa mới vào trong tông môn, của mình gây khó dễ, ngược lại bị Mục Vân nhục nhã, trong lòng Sài Tranh nhịn không được nổi giận.
Tên kia, quả thực đáng ghét.
Lần này, đến Thánh Hoàng cực vị cảnh, lần thứ hai gặp được Mục Vân, nhất định phải làm cho hắn đẹp mắt.
Mà cùng lúc đó, trên bình bình của mọi người đệ nhất phong.
Tào Hồng thân là đại trưởng lão, cũng là phong chủ đệ nhất phong.
Giờ phút này, Tào Hồng ngồi ngay ngắn, nhìn mấy người trước người.
Mà ở bên cạnh Tào Hồng, một thanh niên tóc dài, chắp tay mà đứng, thần thái bình tĩnh, mỉm cười.
Một vài đệ tử chung quanh nhìn thấy thanh niên kia, trong mắt mang theo ánh mắt hâm mộ, tôn sùng.
Tào Hạ Phi.
Thủ tịch đệ tử đệ nhất phong, bản thân chính là Thánh Tôn cực vị cảnh, chỉ thiếu một bước, chính là đạt tới cảnh giới Thánh Đế.
Thánh Đế, trong toàn bộ Khôn Hư giới, tuyệt đối được coi là hàng ngũ cường giả.
Tào Hạ Phi tuổi còn trẻ đã có thành tựu này, tương lai nhất định có thể đạt tới cảnh giới Thiên Thánh Đế, thậm chí cấp độ Cổ Thánh Đế.
Thành tựu như vậy, hơn nữa lúc trước Tào Hạ Phi đánh bại đệ tử đứng đầu Thánh Tôn bảng của tông chủ - Cốc Thanh Dực, thân là tôn tử của đại trưởng lão, thanh danh vang lên, mơ hồ, đã là đệ nhất đệ tử trong Tiêu Dao sơn.
Giờ phút này Tào Hạ Phi đi ra, nhìn mười người đầu tiên, từ từ nói:
- Chuyến đi Cổ Đồng sơn lần này, mặt mũi đối với đệ nhất phong của chúng ta là nhỏ, đối với thành tựu của mỗi người các ngươi mới là đại sự.
- Cổ Đồng sơn, nhưng có thể cam đoan các ngươi đạt tới cấp độ Thánh Tôn, hy vọng các ngươi xuất ra trăm phần trăm năng lực.
- Ý của phong chủ, trong mười người các ngươi, ít nhất phải có ba người, đạt được danh ngạch!
Tào Hạ Phi dứt lời, một đạo thân ảnh đi ra từ trong mười người kia, quát:
- Tào sư huynh yên tâm, năm danh ngạch, đều là của chúng ta.
Nhìn người mở miệng kia, Tào Hạ Phi gật gật đầu nói:
- Bặc Dịch, bản thân ngươi là Thánh Hoàng cực vị cảnh, lần này nếu tiến vào Cổ Đồng Sơn, lần thứ hai đi ra, nhất định là cảnh giới Thánh Tôn.
- Sư đệ hiểu được, danh ngạch này, Bặc Dịch nhất định có được một cái.
Bặc Dịch nhìn về phía tông chủ phong bên kia, trầm giọng nói:
- Nếu gặp được đệ tử Tông Chủ phong, Bặc Dịch nhất định sẽ để cho bọn họ nằm trên giường vài năm.
- Khụ khụ...
Đại phong chủ Tào Hồng giờ phút này ho khụ, nói:
- Bặc Dịch, không thể có sát tâm!
- Đệ tử hiểu rõ.
Bặc Nãi giật giật khóe miệng, khẽ cười đáp.
Ý của phong chủ rất rõ ràng, không thể có sát tâm, nhưng có thể làm cho những người kia, hảo hảo chịu tội.
Tào Hồng lần nữa nói:
- Bặc Dịch, Lục Vũ, Cổ Lương Sinh, ba người các ngươi, là đệ tử đại biểu của đệ nhất phong ta, lần này, ba người các ngươi, nhất định phải mang về một danh ngạch.
- Vâng.
Trong thời gian ngắn, phong chủ các phong bắt đầu dặn dò đệ tử môn hạ.
Giờ phút này, Mục Vân đứng trên bình đài, nhìn bốn phía, biển người đông đúc, nhưng tầng tầng con sóng.
Y Duyệt cười cười nói:
- Sợ không?
Mục Vân lắc đầu.
Trận thế bực này, thấy nhiều rồi, tuy nói trước mắt, cấp độ thế lực không giống nhau, bực áp bách không giống, nhưng tâm tính của hắn coi như kiên định, điều này cũng không thể dọa hắn.
Y Duyệt gật gật đầu nói:
- Không sợ là được rồi!
- Ta sẽ nói cho ngươi các đối thủ có thể gặp phải.
Y Duyệt nhìn về phía các ngọn núi, từ từ nói:
- Đầu tiên là Bặc Dịch của đệ nhất phong, người này là Thánh Hoàng cực vị cảnh, Phong chủ Tào Hồng bồi dưỡng hắn có thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận