Vô Thượng Thần Đế

Chương 397: Đại Ba Sư Tôn

Thấy cảnh này, ba người Lục Khuê, Tà Vô Ý, Thánh Tâm Duệ vội vàng bay ra.
- Dừng lại!
Nhìn thấy ba người muốn đến chi viện, Tần Mộng Dao thanh lãnh quát.
Phanh phanh phanh...
Ba tiếng bành vang lên, hai người Lục Khuê và Tà Vô Ý nhất thời bị định tại chỗ, dưới chân băng sương lan tràn, triệt để đóng băng hai người.
Chỉ có Thánh Tâm Duệ, trong nháy mắt dưới chân kết băng vỗ ra một chưởng, bóng người lóe lên, phi nhanh mà ra.
Bá bá bá...
Mà cùng lúc đó, Mục Vân khống chế cửu vĩ Hỏa Long, đánh thẳng về phía Thạch Kinh Thiên, khí tức hỏa diễm cường hãn từ bốn phương tám hướng quay xung quanh Thạch Kinh Thiên.
- Làm càn!
Đột nhiên, trong hư không vang lên một tiếng quát.
Ngay sau đó, một bóng người đứng lơ lửng trên không, đứng ở trước mặt Thạch Kinh Thiên, triệt để ngăn cản chín đuôi lửa kia.
- Thất thúc!
Nhìn người tới, biểu lộ kinh khủng trên mặt Thạch Kinh Thiên, triệt để ổn định lại.
- Tụ Tiên các Thạch Nham tiên sinh cũng đến, ha ha...
Nhìn người này, Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười nói:
- Đã như vậy, các vị Niết Bàn cảnh khác cũng đi ra đi!
Bá bá bá...
Tần Mộng Dao vừa dứt lời, bốn bóng người lại đột nhiên xuất hiện.
- Hộ pháp Thiên Tà đảo - Phi Ngữ Chi!
- Tôn giả Lục Ảnh huyết tông - Chu Vĩ!
- Vân gia Vân Bất Ngữ!
Ánh mắt chầm chậm chuyển qua, nhìn một bóng người cuối cùng, thân thể Tần Mộng Dao cứng đờ, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Sư tôn!
Sư tôn?
Nghe thấy Tần Mộng Dao la lên như vậy, ánh mắt Mục Vân rơi xuống, nhìn một bóng người thân mang váy dài màu đỏ.
Một thân váy dài màu đỏ, da thịt trắng hơn tuyết, tóc dài buộc lên, búi ở sau đầu, xinh đẹp hoa đào, trong mắt chứa làn thu thuỷ, dáng người cao gầy, phối hợp với dáng người lồi lõm tinh tế, nhưng làm cho người ta chảy máu mũi chính là, ngực người này mở ra một đường nhỏ, lộ ra kẽ hở giữa hai ngọn núi, quả thực làm người phun máu.
- Đại Ba sư tôn?
Mục Vân ngẩn người.
Người này nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đặt ở trong đám người, tuyệt đối sẽ bị xem như thiếu nữ, làm đám người si mê.
Chỉ là có thể để một vị đại sư Thánh Đan tông - Thánh Vũ Dịch cũng không thể làm gì, tuổi tác và hắn bề ngoài của Tử Vũ Di, khẳng định là chênh lệch rất xa.
- Ngươi còn biết ta là sư tôn của ngươi?
Nghe thấy Tần Mộng Dao la lên như vậy, gương mặt cực đẹp của Tử Vũ Di lộ ra một tia tức giận, âm thanh lạnh lùng, lại mang theo một tia linh động, ngọt ngào đến cực điểm.
- Sư tôn...
- Ngậm miệng, hiện tại, cùng ta trở lại Thánh Đan tông đi, trong này nhao nhao hỗn loạn, cũng không có quan hệ gì với ngươi!
Tử Vũ Di quát.
- Mỹ nữ sư tôn, câu nói này nói lại không đúng rồi?
Chỉ là ngay vào lúc này, Mục Vân lại nhếch miệng, nói:
- Dù nói thế nào, Dao nhi là thê tử của ta, phu quân sắp bị người giết, sao có thể nói là không có quan hệ gì với nàng được?
- Ngươi chính là Mục Vân?
Kia Tử Vũ Di khẽ nói:
- Ngược lại là một người biết ăn nói!
- Tử tiền bối, kẻ này tâm tư tà ác, càng có lòng mang ý đồ xấu đối với Thánh Đan tông ta, Bắc Nhất Vấn Thiên chính là người này chém giết.
Thánh Tâm Duệ vội vàng nói.
- Cút!
Tử Vũ Di khẽ nói:
- Ta nói chuyện không tới phiên ngươi xen vào, mà không cần ngươi dạy ta làm thế nào!
Thánh Tâm Duệ biến sắc, chắp tay, cúi đầu.
Nàng này ở trong Thánh Đan tông, ngay cả phụ thân hắn cũng kiêng kị ba phần, bình thường nhường nhịn, nếu không, Tần Mộng Dao nói muốn tru sát phụ thân hắn, sao phụ thân hắn lại có thể không giận.
Đều bởi vì Tử Vũ Di này!
- Dao nhi, cùng ta trở về.
- Ta không đi, sư tôn, ta không sẽ rời khỏi Vân ca.
Tần Mộng Dao lắc đầu nói:
- Trừ phi, ngươi có thể bảo chứng Vân ca không cần lo lắng tính mạng.
- Tính mạng của ta không cần lão bà này đến bảo hộ, cho dù ta chết, bà ta dựa vào cái gì mang nàng đi?
Mục Vân mỉm cười nói:
- Tất cả mọi người là người trưởng thành, nên làm như thế nào không cần người khác tới dạy bảo.
- Miệng lưỡi trơn tru!
Sắc mặt Tử Vũ Di kia phát lạnh, vỗ ra một chưởng, đánh thẳng đến Mục Vân.
Ông...
Kia một khoảnh khắc đó, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa hình như đang không ngừng xoay tròn, tất cả mọi thứ mất đi ánh sáng.
Phốc...
Một ngụm máu tươi phun ra, bóng người Mục Vân lảo đảo, ngay cả cửu vĩ Hỏa Long cũng mất đi ánh sáng.
Mạnh!
Tử Vũ Di trước mắt, quả thực là mạnh vô biên.
- Dao nhi, đi theo ta!
Sắc mặt Tử Vũ Di không thay đổi, trực tiếp đưa bàn tay ra, kéo Tần Mộng Dao.
Mắt thấy bóng người Tần Mộng Dao sắp bị kéo đi, đột nhiên, ở giữa thiên địa nổi lên mưa to gió lớn.
Mạn thiên băng tuyết, tùy ý cuồng loạn.
Thân thể Tần Mộng Dao đột nhiên biến thành vô cùng lạnh lẽo, phía sau, một bóng mờ dần dần bay lên không.
- Lực lượng Băng Hoàng Thần Phách...
Sắc mặt đám người Thánh Tâm Duệ biến đổi, muốn lui lại.
Phong khởi vân dũng, bạo tuyết phun, mọi việc hình như đang nổi lên một trận tai nạn cuồng bạo.
- Dao nhi...
Nhưng đột nhiên, Mục Vân tiến lên một bước, bàn tay lôi kéo ngọc thủ của Tần Mộng Dao, khí tức băng hàn kia khiến cho thân thể Mục Vân đều xuất hiện băng sương.
- Đi theo sư tôn của nàng đi!
Sắc mặt Mục Vân bình tĩnh, đột nhiên mở miệng nói, quả thực so với trước đó giống như hai người khác nhau.
- Vân ca...
Mục Vân trầm mặt nói:
- Ta biết nàng muốn làm gì, chỉ là, bây giờ nàng không cách nào điều khiển, thậm chí... Sẽ xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Vân đương nhiên vô cùng hiểu rõ Băng Hoàng Thần Phách cường hãn, chỉ là cảnh giới của Tần Mộng Dao mới đến Thông Thần thập trọng, nếu như cưỡng ép dẫn phát lực lượng Băng Hoàng Thần Phách, sẽ là một đả kích chí mạng đối với bản thân.
- Lão bà, hôm nay ta giao Dao nhi cho ngươi, ngày sau, ta tất nhiên sẽ tự mình bái phỏng Thánh Đan tông, đón Dao nhi trở về!
Mục Vân thề son sắt nói:
- Ta hi vọng đến lúc đó, ngươi phải giao cho ta là lão bà hoàn hảo không chút tổn hại, nếu không... Ta để lão xử nữ ngươi cảm nhận được cái gì gọi là thượng thiên! Một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần!
- Ngươi...
- Sư tôn! Ta đi với ngươi!
Tần Mộng Dao đột nhiên quát to.
- Vân ca...
- Nàng yên tâm, lần trước để nàng chờ bốn năm, lần này, tuyệt đối sẽ không!
- Ừm!
Nhìn Mục Vân, Tần Mộng Dao nhẹ gật đầu, bóng người lóe lên, trực tiếp bay về phía Tử Vũ Di.
- Ghi nhớ lời ta, một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần!
Mục Vân trầm giọng quát.
- Hừ!
Sắc mặt Tử Vũ Di tái xanh, cánh tay kéo Tần Mộng Dao, bàn tay vung lên, hai bóng người trong chớp mắt biến mất.
Nhìn hai bóng người biến mất, mấy người còn lại đều hơi thở dài một hơi.
- Phi Ngữ Chi, sao ngươi lại tới đây?
Tà Vô Ý nhìn bóng người vừa xuất hiện, có chút không vui nói.
- Ta không đến, dựa vào ngươi được không?
Phi Ngữ Chi một thân khinh sam, hai đầu lông mày mang theo một tia thần sắc trương dương, hai tay chắp sau lưng, không nhịn được nói.
- Ngươi...
- Đừng ngươi ngươi ngươi, lần này đảo chủ muốn Mục Vân chết, bây giờ không phải là lúc tranh luận với ngươi.
Phi Ngữ Chi không nhịn được nói:
- Nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi và ta đều mang đầu đi gặp đảo chủ đi!
Kia Phi Ngữ Chi nhìn Mục Vân, hai mắt lấp lóe thần sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận