Vô Thượng Thần Đế

Chương 3990: Bia đá không chữ (2)

Mà cùng lúc đó, La Đức Kiệt Tư cùng Mộc Tử Hứa cũng mang theo người bên cạnh rời đi.
Y Duyệt cười nói:
- Những người này, thật đúng là biết điều.
- Đó là, chỉ cần khí tức của hai Thánh Tôn các ngươi, đủ để cho bọn họ dọa vỡ lá gan rồi.
Chu Nhạc cũng cười cười.
Lương Văn Tuyên nhìn bốn phía, nói:
- Đồng Cổ sơn này hẳn là sắp mở ra, mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị rời đi đi.
- Tốt!
- Ừm.
Mục Vân vung tay lên, ba người Mặc Vũ, Hoàng Diễm và Mục Bất Phàm đều trở lại bích lạc hoàng tuyền đồ, tiến hành tiềm tu.
Bốn người hiện tại, muốn rời khỏi nơi này.
- Ừ?
Ánh mắt Mục Vân đảo qua, lại nhìn thấy, trên tấm bia đá không có chữ kia, giống như có ánh sáng lưu chuyển, xuất hiện một chữ mơ hồ.
- Làm sao vậy?
Y Duyệt phát hiện ánh mắt Mục Vân dừng lại ở tấm bia đá không chữ, cười cười nói:
- Tấm bia đá này, nghe nói tồn tại đã lâu, nhưng không ai biết được rốt cuộc từ đâu mà đến, hơn nữa mỗi lần truyền thừa xuất hiện, tấm bia đá này sẽ xuất hiện, truyền thừa chấm dứt, tấm bia đá này cũng sẽ dần dần biến mất.
Nói đến đây, Y Duyệt lại ngẩn ra.
Tấm bia đá vẫn chưa biến mất.
Hiện tại truyền thừa đã không thấy, nhưng tấm bia đá cũng không biến mất.
Y Duyệt kinh hô một tiếng, nhìn tấm bia đá, kinh ngạc không thôi.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mục Vân hiện tại bước ra, nhìn tấm bia đá không chữ.
Những năm gần đây, tấm bia đá không chữ này đều theo truyền thừa xuất hiện, theo truyền thừa biến mất, cũng không có khả năng đến chỗ hắn, liền thay đổi chứ?
Mục Vân còn không cho rằng mình có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Ù ù...
Mà đang lúc Mục Vân tới gần tấm bia đá, đột nhiên, tấm bia đá không chữ kia lúc này rung động, ánh sáng lóe ra, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy.
Sau một khắc, tấm bia đá không chữ, trống rỗng xuất hiện trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, hơn nữa vững vàng cắm rễ trong đồ quyển.
Thế giới bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, hiện tại giống như trống rỗng gia tăng thêm một vật.
Mặc Vũ, Mục Bất Phàm và Hoàng Diễm ba người, cũng bị chuyện này làm cho hoảng sợ.
- Đây là cái gì?
Ba người vây quanh tấm bia đá, nhìn nửa ngày, nhưng tấm bia đá không hề dao động.
......
Thời gian thoáng qua đã trôi qua ba tháng.
Mà trong vòng ba tháng này, toàn bộ Cổ Đồng sơn đều trở nên an tĩnh.
Dù sao truyền thừa đã ra, không có lợi ích tranh đoạt, đại đa số mọi người đều không muốn gây chuyện.
Quan trọng nhất là, sau khi truyền thừa xuất hiện, bên trong Cổ Đồng Sơn đã tồn tại Thánh Tôn, ai cũng không muốn không cẩn thận đụng phải vị Thánh Tôn nào đó, để cho toàn quân mình bị diệt.
Mà trong thời gian ba tháng này, Mục Vân vẫn tu luyện không ngừng.
Nhưng kết quả lại không được như ý muốn.
Đối với việc nghiên cứu bia đá không có chữ, không có tiến triển.
Mục Vân thậm chí còn để Bàn Cổ Linh cả ngày thiêu đốt tấm bia đá kia, nhưng dưới sự rèn luyện của nguyên hỏa, tấm bia đá vẫn bình yên vô sự, cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Điều này là quá lạ.
Hơn nữa, tấm bia đá không hiểu sao tiến vào trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, vốn đã kỳ quái.
Việc này, xem ra chỉ có thể hỏi Cô lão.
Thánh Tôn chi cảnh, ngưng tụ thánh tôn niệm, Mục Vân hiện giờ, đã là có thể vững vàng khống chế thánh tôn niệm, cùng Thánh khí tiến hành kết hợp, bộc phát ra thực lực cường đại.
Chỉ bất quá, hiện giờ đạt tới cảnh giới Thánh Tôn, chính là cần tiến thêm một bước tu hành lục phẩm thánh quyết.
Hắn hiện tại cũng không có tài nguyên tu luyện, cho nên dứt khoát là chuyên tâm củng cố thực lực.
Ngày hôm nay, mấy người Mục Vân tu hành như thường lệ.
Trong thiên địa, một cỗ ba động khủng bố, từ từ khuếch tán ra.
Đồng Cổ sơn, mở ra lần nữa.
Từng đạo thân ảnh, hướng Cổ Đồng sơn đi ra ngoài, muốn khẩn cấp rời khỏi nơi này.
Dù sao, mấy vị Thánh Tôn trong Cổ Đồng Sơn, vạn nhất một ngày nào đó không khéo léo, đắc tội vị nào, mạng nhỏ cũng không còn.
Mà hiện tại, người của bảy thế lực lớn, cũng ở bên ngoài Cổ Đồng sơn lẳng lặng chờ đợi.
Tiêu Dao Sơn, Lương Ngọc Kiệt cùng Sài Vũ Phong hai người, mang theo mấy đạo thân ảnh, từ xa đã nhìn thấy đám người Mục Vân.
- Phụ thân!
Thấy Lương Ngọc Kiệt, Lương Văn Tuyên vội vàng chạy tới.
- Văn Tuyên, ngươi đã đến Thánh Tôn chi cảnh? Có đạt được truyền thừa?
- Ừm!
Lương Văn Tuyên giữ chặt cha mình, cẩn thận kể lại.
Ánh mắt Lương Ngọc Kiệt thỉnh thoảng lưu chuyển trên người Mục Vân.
Mà hiện tại, Sài Vũ Phong nhìn mục Vân, Y Duyệt cùng Chu Nhạc ba người, cũng kinh ngạc không thôi:
- Mấy người các ngươi, toàn bộ được truyền thừa?
- Đúng vậy.
- Hừ, Mục Vân, nạp mệnh đi.
Mà lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một đại hán to con của Tử Lân Mãng hiện tại nhìn về phía Mục Vân, sát khí đằng đằng.
Uy áp khủng bố của Thánh Đế bao trùm về phía Mục Vân.
- Tử Thiên Sơn, ngươi muốn làm gì? Khi Ta Tiêu Dao Sơn không có người sao?
- Lương Ngọc Kiệt phong chủ hiện tại bước ra, đem một cỗ áp bách kia ngăn cản lại.
Một màn này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Chuyện gì đang xảy ra?
- Ngươi vẫn chưa biết, phải không? Năm vị đệ tử Tử Lân Mãng tộc đều bị Mục Vân ở Tiêu Dao Sơn làm thịt.
- Lại có việc này?
- Tự nhiên, Mục Vân kia, rất khó lường, nghe nói mấy người Tử Linh tộc cũng bị Mục Vân giết chết, tiểu tử này chưa được truyền thừa, đã bước vào cảnh giới Thánh Tôn.
Xung quanh hiện tại nghị luận sôi nổi.
Tử Thiên Sơn nhìn về phía Lương Ngọc Kiệt, hừ lạnh nói:
- Người này giết hai vị thiên tài tuyệt thế Tử Lân Mãng tộc ta, không đền mạng, không được.
- Lời này của ngươi thật sự buồn cười.
Lương Ngọc Kiệt hiện tại không chút yếu thế nào.
Không nói Mục Vân vốn là đệ tử của tông chủ, chỉ cần lần này, trợ giúp nhi tử của mình đạt được truyền thừa, thăng cấp Thánh Tôn chi cảnh, cũng đủ để cho hắn xuất thủ trợ giúp.
- Lần này lực lượng Cổ Đồng sơn, người chết cũng không ít, chẳng lẽ, đều phải báo thù như ngươi sao?
- Ngươi......
- Ta là gì mà ta?
Lương Ngọc Kiệt hừ nói:
- Nếu ngươi muốn bồi thường, cứ đến trong Tiêu Dao sơn ta, đi hỏi tông chủ chúng ta có nguyện ý hay không.
Tử Thiên Sơn cũng hiểu được, có Lương Ngọc Kiệt cùng Sài Vũ Phong hai vị phong chủ ở đây, hai người cũng là cảnh giới Thánh Đế, hắn không có khả năng giết Mục Vân.
Tử Thiên Sơn nhìn về phía Mục Vân, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, có bản lĩnh ngươi cả đời ở trong Tiêu Dao sơn, chỉ cần ngươi dám ra khỏi Tiêu Dao sơn, Tử Lân Mãng tộc ta, sẽ không bỏ qua ngươi.
- Lời nói cũng không cần nói quá lớn tiếng!
Mục Vân hiện tại lạnh lùng nói:
- Nói không chừng đợi ta đến Thánh Đế cảnh giới, chết sẽ là ngươi.
- Hừ, ngươi cho rằng Thánh Đế là cải củ ngoài chợ gì sao?
Tử Thiên Sơn cười nhạo nói:
- Cho dù là thiên tài, cũng phải tốn mấy ngàn vạn năm mới có thể vượt qua một đại cảnh giới. Ngươi đến Thánh Đế, bổn tọa đã sớm đến Thiên Thánh Đế, đến lúc đó, ngươi vẫn là một con đường chết.
- Vậy chờ xem.
Mục Vân cười nhạo một tiếng, lười nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận