Vô Thượng Thần Đế

Chương 3993: Giang Như Hải (2)

Nếu Mục Vân lấy cái này làm điều kiện, nói không chừng Giang Như Hải thật sự sẽ làm.
- Đánh hai chân của tên này cho ta, để cho hắn nằm trên giường mười ngày nửa tháng, ta mang ngươi đi gặp Diệu tiên tử.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Cơ hội chỉ có một lần, nếu không ta cam đoan, ngươi đời này cũng đừng mong gặp nàng.
- Ngươi dám, Mục Vân.
Sắc mặt Tào Uyên nhất thời đỏ lên.
- Lời này là thật?
- Tự nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Giang Như Hải, Tào Uyên nhất thời hoảng hốt.
- Giang trưởng lão, đừng nghe hắn nói bậy!
Tào Uyên nhất thời vội vàng rống to.
- Hắc hắc, Tiểu Tào, chỉ đánh gãy hai chân mà thôi, trở về lão phu bồi thường cho ngươi Thánh Đan trị liệu, vì đan đạo của lão phu, ngươi hy sinh một chút, vừa nãy ngươi không phải mới nói, là giúp ta sao?
- Không không không không, ta không cần. Đừng... A...
Đột nhiên, dưới đỉnh núi, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giang Như Hải động thủ nhanh đến mức khiến Mục Vân nghẹn họng.
- Mục tiểu đệ, thế nào?
Giang Như Hải tiện tay ném Tào Uyên sang một bên, cười hì hì nói:
- Ngươi nói, ta đều làm theo, vậy Diệu tiên tử có phải sẽ đi ra gặp ta hay không?
- ......
Hiện tại, trên đỉnh núi Vân Phong, một thân ảnh mặc váy màu xanh nhạt đứng vững, dưới sa y mỏng manh, hai chân thon dài, như ẩn như hiện, chân đạp giày ngọc, gió nhẹ thổi qua, tóc khẽ động, một gương mặt xinh đẹp thoạt nhìn ngũ quan dung hợp cùng một chỗ, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Diệu Tiên Ngữ vốn là tính tình cổ linh tinh quái, trong cửu nữ, là người nghịch ngợm nhất, mà ở Thương Lan vạn giới sinh hoạt mấy trăm năm, cũng trở nên thành thục.
Mục Vân hiện tại mang theo Giang Như Hải leo lên đỉnh núi, nhìn Diệu Tiên ngữ, gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Lão gia hỏa này, nhất định phải gặp nàng...
Diệu Tiên Ngữ nhìn Giang Như Hải phía sau Mục Vân, cảm thấy đau đầu.
- Phiền toái sao?
Mục Vân nhịn không được nói:
- Có phải lão già này phiền chàng hay không?
Nghe được lời này, Giang Như Hải giật mày.
Diệu Tiên giận dữ liếc Mục Vân một cái, nói:
- Chàng ngẫm lại chàng năm đó ở trong lớp học Bắc Vân thành, thái độ đối đãi với Mạc Vấn đại sư, sẽ biết suy nghĩ bây giờ của ta.
- À...
Mục Vân khi đó, thân là Tiên Vương tiên giới, sống lại vào trong thân thể phụ thân an bài cho hắn, ở trong lớp bị Diệu Tiên ngữ làm khó dễ.
Nhưng hắn thoải mái đối đáp, dẫn Mạc Vấn đại sư đi ngang qua bái lạy, một đường đi theo hắn đến Mục gia.
Khi đó, quả thật cảm giác rất phiền.
Hiện tại ngẫm lại, Diệu Tiên Ngữ vốn là Quân vị, mạnh mẽ đột phá cấm chế của Tử Mạn Sa Y, thực lực bị hao tổn, sau đó rơi xuống cảnh giới Thánh Đế.
Hơn nữa ở Đan Đế phủ bây giờ, có đám lão yêu quái trong phủ Đan Đế chỉ dẫn, đan thuật ngày tiến thêm ngàn dặm, chứng kiến qua tràng diện, quả thật không phải Khôn Hư giới có thể nhắc tới.
Có lẽ, nhìn vị Thánh đan sư bát phẩm đại danh trong Tiêu Dao sơn như Giang Như Hải, Diệu Tiên ngữ quả thực chướng mắt.
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân khó xử, Diệu Tiên ngữ gõ gõ trán, cười nói:
- Thôi, nhìn bộ dáng khó xử của chàng , thật sự là vừa buồn cười vừa bực mình.
Diệu Tiên bước ra, nhìn Giang Như Hải nói:
- Ngươi, nếu thật sự muốn nghe ta dạy bảo, vậy cứ cách bảy ngày lại đến trong đình bên sườn núi Vân Phong chờ ta.
Giang Như Hải nghe được lời này, nhất thời cả kinh.
- được Được được.
Nhìn thoáng qua Mục Vân, Giang Như Hải vô cùng cảm kích.
Từ nửa năm trước biết được Diệu Tiên Ngữ luyện chế thánh đan không tầm thường, hắn vẫn tới bái phỏng, nhưng chỉ lên Vân Phong một lần, cuối cùng vẫn bị Diệu Tiên Ngữ đánh xuống.
Vẫn là Mục Vân dễ sử dụng.
- Đa tạ Mục tiểu đệ, đa tạ đa tạ, ngày sau cần thánh đan gì, cứ nói với ta một tiếng, ta sai người đưa tới.
Giang Như Hải thiên ân vạn tạ, rời khỏi Vân Phong, hưng phấn không thôi.
Hắn thân là bát phẩm thánh đan sư của Tiêu Dao Sơn, tổng quản đan viện Tiêu Dao Sơn, có thể nói địa vị cao cả, được người tôn sùng, cho dù bảy vị phong chủ, cũng không dám mạo phạm hắn.
Có thể nói, hắn không có gì để cầu.
Duy nhất để cho hắn có thể nâng một trăm hai mươi phần khí lực, chính là đan thuật.
Rất rõ ràng, đan thuật của Diệu Tiên Ngữ rất siêu nhiên, hiểu biết hơn người, cả Khôn Hư giới, có thể nói không ai có thể so sánh.
Ngồi luận đạo cùng Diệu Tiên Ngữ, nhất định có thể có thu hoạch.
Có lẽ khi còn sống, đến cửu phẩm thánh đan sư, cũng không phải không có khả năng.
- Xem ra mang đến phiền toái cho nàng...
Nhìn Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân nhịn không được cười khổ nói.
- Cũng không tính là phiền toái, cả ngày ở trong Vân Phong, không có chàng đúng là nhàm chán, xem như giải sầu đi, hơn nữa luyện tập, cũng cần dược liệu, trong Tiêu Dao sơn, vẫn có một ít dược liệu.
Diệu Tiên Ngữ nhìn Mục Vân, cười cười nói:
- Đã đến cảnh giới Thánh Tôn?
- Ừm.
Mặc dù trong lòng có dự liệu, nghe Mục Vân nói như thế, Diệu Tiên ngữ vẫn kinh ngạc như trước.
Trong Thương Lan thế giới này, trong ngàn vạn đại thế giới, những tuyệt thế yêu nghiệt kia cũng bất quá trăm năm ngàn năm tăng lên một đại cảnh giới.
Mà Mục Vân hiển nhiên vượt qua bọn họ.
Cho dù có được vũ khí bí mật trì hoãn thời gian như Sinh Tử Bí Các, thiên phú của Mục Vân cũng không thể nghi ngờ.
- Không hổ là con của Nhân Đế cùng Thanh Đế, quả nhiên là rồng trong loài người!
- Nàng cũng trêu ghẹo ta?
Mục Vân duỗi thắt lưng, nói:
- Bất quá vô hình, lại đắc tội không ít người.
- Kế tiếp, xem ra có thể có một đoạn thời gian bình tĩnh vượt qua, chẳng qua, phải mau chóng đến Thánh Đế mới được.
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân cười nói:
- Bằng không làm sao bảo vệ phu nhân nũng nịu của ta đây?
- Bây giờ ta cũng không cần chàng bảo hộ.
Diệu Tiên tức giận nói:
- Đợi ta khôi phục thực lực chân chính, ta bảo vệ chàng mới đúng.
- Hảo hảo, các nàng ai nấy đều cực kỳ khó lường, cái gì hậu nhân Tiêu gia, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Băng Hoàng thần phách, Thái âm huyết mạch, ta chờ để các nàng bảo hộ ta!
- Bất quá hiện tại mà nói, nàng mặc dù là Thánh Đế, nhưng không thể vận dụng thực lực, vẫn phải do ta bảo hộ ngươi mới được.
Mục Vân lại nói:
- Thừa dịp trong khoảng thời gian này, ta ngược lại cảm giác, chúng ta có thể nắm chặt thời gian, tạo em bé.
- Vẫn là vô sỉ như vậy.
- Cái này cũng không thể trách ta, ai bảo một đám các nàng, mỗi lần đều biến hóa rất lớn, làm cho ta cảm giác mình giống như là đổi phu nhân...
- Tìm đánh...
......
Nương theo chuyến đi Cổ Đồng sơn chấm dứt, toàn bộ Khôn Hư giới tựa hồ đều trở nên an ổn lại.
Mà Mục Vân thân ở trong Tiêu Dao Sơn, cũng là mở ra con đường tu hành triệt để.
Thánh Tôn tiểu vị cảnh, đúng là bất phàm, nhưng trong toàn bộ Khôn Hư giới, cũng chỉ có thể xem như hàng ngũ cao thủ, không uy nghiêm cường đại như Thánh Đế.
Thánh Đế võ giả, có được đế hồn, đây là đế hồn đến từ Thánh Nhân, tam hồn lực, đạt được thăng hoa hoàn mỹ.
Điểm này, Mục Vân cũng biết được từ trong miệng Diệu Tiên Ngữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận