Vô Thượng Thần Đế

Chương 4002: Trận xếp hạng (1)

Ầm ầm vang lên, một đạo thân ảnh lúc này nện xuống mặt đất, chính là Tề Nhiễm Thu.
Hiện tại quần áo Tề Nhiễm Thu bị thiêu đốt một mảng lớn, lộ ra da thịt cũng mang theo cháy đen.
Mà bên kia, Mục Vân hạ thân xuống, nhìn Tề Nhiễm Thu, ánh mắt như đuốc.
- Hình như là ta thắng?
Nhìn Tề Nhiễm Thu, Mục Vân lạnh nhạt nói.
Đôi khi không gây rắc rối, không có nghĩa rắc rối sẽ không tự động đến cửa.
Tề Nhiễm Thu muốn biểu hiện trước mặt Tào Hạ Phi, đè ép hắn để biểu hiện uy phong của mình, vậy nên chuẩn bị tốt như vậy.
- Ngươi thắng? ngươi đang mơ.
Tề Nhiễm Thu hiện tại tiến lên, hung ác nói.
- Phải không?
Bàn tay Mục Vân khẽ run rẩy, một đóa hoa sen màu đen, từ từ dâng lên sau lưng Tề Nhiễm Thu.
- Nếu ngươi không muốn nhận thua, vậy ta cũng chỉ có...
Xoạt...
- Ta nhận thua.
Tề Nhiễm Thu hiện tại đột nhiên biến sắc.
Vừa rồi hắn đã trải nghiệm lực bộc phát của Hắc Liên, nếu lại bị Hắc Nham thiêu đốt, chỉ sợ tính mạng của hắn cũng không giữ được.
Mục Vân này, quả thực đáng ghét.
Không nghĩ tới, cư nhiên có được thánh quyết khủng bố như thế.
Mục Vân hiện tại hạ ngón tay xuống.
Nếu không phải tỷ thí ở Tiêu Dao Sơn, vừa rồi Tề Nhiễm Thu đã là một cỗ thi thể.
Bất quá lần này, sau khi cảm khái, hắn cũng không dám khinh thường.
Nếu lại có lần sau, Mục Vân không ngại giết không tha.
Xoay người trở về, đám người Y Duyệt nhìn Mục Vân, đều sửng sốt.
- Ngươi thắng.
Y Duyệt hiện tại kinh hô:
- Tề Nhiễm Thu tuy không bằng những người ngoan độc trong năm mươi hạng trước, nhưng thực lực không thể nghi ngờ, ngươi cư nhiên thắng.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy có chút nằm mơ, không chân thật.
Mục Vân tiến vào cảnh giới Thánh Tôn chỉ sớm hơn nàng mấy tháng, nhưng hiện tại, đã là đạt tới Thánh Tôn trung vị cảnh, hơn nữa đối mặt Tề Nhiễm Thu vị cao thủ xếp hạng năm mươi bốn Thánh Tôn bảng này, đều có thể thắng lợi.
Điều này thực sự không thể tin được.
Hiện tại, Tề Nhiễm Thu cũng lui về, nhìn Tào Hạ Phi, sắc mặt đỏ lên, hổ thẹn không thôi.
- Ngược lại xem thường tiểu tử này.
Tào Hạ Phi chậm rãi nói:
- Đã như vậy, chỉ có thể tiến vào trong bí tàng, thánh tôn bảng xếp hạng chiến đấu giải quyết hắn.
-Xin lỗi!
Tề Nhiễm Thu trầm thấp nói.
- Không liên quan đến ngươi, tên này, tốc độ thăng tiến cực nhanh, thủ đoạn rất nhiều, ngươi thua hắn, cũng là ngoài dự liệu.
Đôi mắt Tào Hạ Phi nhìn về phía Mục Vân.
Nếu để cho Mục Vân trưởng thành như vậy, thật đúng là một chuyện rất toái thật lớn.
Thánh Tôn Bảng khiêu chiến thi đấu, tiếp tục tiến hành, nhưng tỷ thí kế tiếp, không còn trình độ kinh người giống như Mục Vân cùng Tề Nhiễm Thu.
Một ngày khiêu chiến tỷ thí, dần dần hạ màn.
Mà chấp sự trưởng lão, hiện tại nhìn rất nhiều đệ tử, đứng ở dưới Thánh Tôn bảng, ánh mắt như đuốc.
- Hôm nay tỷ thí, đến đây chấm dứt.
Chấp sự trưởng lão trầm giọng nói:
- Ngày mai, trăm vị đệ tử Thánh Tôn bảng, sẽ cùng nhau tiến vào trong bí tàng cổ sơn, thời gian một tháng, ở trong bí tàng, tiến hành cuộc chiến bài danh cuối cùng.
Vừa nghe lời này, rất nhiều đệ tử đều náo nhiệt sôi trào.
Cuộc chiến xếp hạng mới là mấu chốt nhất của thánh tôn bảng.
Ngày đầu tiên tỷ thí, năm mươi đệ tử đầu tiên, sẽ không ra tay, năm mươi vị sau, tranh đoạt tuy kịch liệt, nhưng đại đa số đệ tử, chỉ có thể lựa chọn đối thủ nắm chắc.
Hơn nữa một khi đạt được thứ hạng, rất nhiều lá bài tẩy, sẽ không dễ dàng bại lộ.
Nhưng cuộc chiến xếp hạng thì khác.
Trăm vị đệ tử ưu tú nhất, sẽ cạnh tranh lẫn nhau, ở nơi đó, sẽ không có quy tắc hạn chế gì, cũng sẽ không có hạn chế số lần giao chiến gì.
Quy tắc duy nhất là liên tục đánh bại đối thủ.
Mà đánh bại đối thủ, nhân số càng nhiều, thực lực càng mạnh, thứ hạng của mình sẽ càng cao.
Tỷ thí như vậy mới là thủ đoạn tốt nhất chân chính kích thích những đệ tử Thánh Tôn bảng này.
Giống như một đám sói, đưa bọn họ vào cùng một chỗ, những con sói này mới có thể tụ tập lại, hóa mình thành tồn tại cường đại nhất, tranh đoạt vị trí sói đầu đàn.
Mọi người dần dần tản đi, các đệ tử Thánh Tôn bảng đều cần toàn tâm toàn ý chuẩn bị.
Mục Vân trở lại bên trong Vân Phong, quả nhiên, Diệu Tiên Ngữ đứng ở đỉnh núi, chờ đợi.
Mấy năm nay, vẫn như thế, nếu không nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, hắn ngược lại không quen.
- Hôm nay thế nào?
Trên đỉnh núi, dưới đình hóng mát, Diệu Tiên Ngữ rót một chén trà, cười nhạt.
- Cũng được, hạng năm mươi bốn.
- Ừ?
Diệu Tiên có chút kinh ngạc nói:
- Chàng không phải người thích nổi bật, lần này làm sao vậy?
- Không có biện pháp, luôn có người nhìn ta không vừa mắt.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Ai bảo bên người có một vị Diệu tiên tử như vậy, đan thuật nhất lưu, mỹ mạo lại càng nhất lưu...
Mục Vân nói xong, ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía dưới cổ Diệu Tiên Ngữ.
- Chàng lại tìm đánh.
Diệu Tiên giận dữ nói:
- Mấy ngày nay, ta thấy chàng lười biếng không ít, xem ra ngày sau, không cần luyện chế thánh đan cho chàng nữa, chàng tự mình chuẩn bị đi.
- Nhẫn tâm như vậy sao?
- Đương nhiên!
Mục Vân kêu rên nói:
- Xong đời, ngày sau ta không phải thiên tài, mà là một phế vật.
Nhìn thấy bộ dáng lưu manh chơi xấu của Mục Vân, Diệu Tiên cười khổ lắc đầu.
Khoảng thời gian này, cùng nhau ở chung, làm cho nàng rất luyến tiếc.
Đây cũng là khoảng thời gian bình tĩnh nhất trong những năm gần đây, hơn nữa, chỉ có hai người bọn họ.
- Ngày mai khởi hành xuất phát, có nắm chắc không?
Diệu Tiên Ngữ nghiêm túc nói:
- Chàng phải đối mặt, là Thánh Tôn đại vị cảnh, cực vị cảnh, không cẩn thận, có thể sẽ gặp tai nạn lớn!.
- Đúng vậy, bất quá vì Diệu tiên tử sớm ngày khôi phục tu vi, ta là tiểu bạch kiểm thích dựa vào nữ nhân của mình cũng phải lấy đệ nhất.
- Lại không đứng đắn...
- Làm sao không đứng đắn?
Mục Vân trêu chọc nói:
- Ta thật lòng vì nàng, đi đoạt vị trí thứ nhất.
Diệu Tiên tức giận nhìn Mục Vân một cái, không nói nhiều.
Nàng cũng có thể cảm giác được, từ khi đi tới Tiêu Dao Sơn, Mục Vân rất cố chấp tu hành.
Ban ngày đến trong Tiêu Dao cốc, cùng Cô lão học tập trận pháp chi đạo, ban đêm hai người ôn tồn, vụng trộm tiến vào trong sinh tử bí các, dựa vào thời gian lưu chuyển đến tu hành.
Hầu như là bất cứ lúc nào, Mục Vân chưa từng thả lỏng.
- Ta chỉ thương cho chàng quá vất vả...
Diệu Tiên ngữ trầm mặc một lát, chậm rãi nói.
Tính cách linh hoạt điêu ngoa như nàng, hiện giờ cũng dần dần thành thục, làm chuyện, cũng không phải không chút cố kỵ.
Mục Vân có thể đi tới bước này, thật sự trả giá quá nhiều.
Không đến trong đại thiên thế giới, có lẽ không biết, nhưng sau khi tiến vào đại thiên thế giới, thân ở trong Đan Đế phủ, Diệu Tiên Ngữ thấy được thủ đoạn cùng nội tình quá mức thần quỷ khó lường.
Nếu không phải đạt được truyền thừa trong Đan Đế phủ, nàng không có khả năng đạt tới cấp độ Quân vị, nếu không phải trong Đan Đế phủ vô số điển tịch phong phú, nàng cũng không có khả năng trở thành một Cổ Thần đan sư.
Những đại tông môn, con cháu đại chủng tộc, có được điều kiện đầy đủ, bọn họ vừa sinh ra, đã đứng trên đầu thế giới.
Mà Mục Vân tuy nói là con trai Thanh đế, Nhân đế, nhưng bây giờ, lại không thể không che dấu thân phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận