Vô Thượng Thần Đế

Chương 401: Tình huống ngoài ý muốn

Nhìn thấy bộ dáng của Vạn Quỷ lão nhân còn phẫn nộ hơn so với mình, Mục Vân rung động cười một tiếng, nhẹ gật đầu.
- Khanh khách... Gặp được quen biết cũ, thật đúng là làm người ta cảm động...
Đột nhiên, xung quanh bệ đá âm u, vang lên một tiếng cười khanh khách quái dị.
- Ai!
Mục Vân sầm mặt lại, ba món thiên khí rơi vào trên tay, nhìn xung quanh quát.
- Không phải ngươi muốn thu phục ta sao? Hiện tại sao lại sợ hãi như thế? Khanh khách...
Âm thanh âm lãnh lần nữa vang lên, xung quanh từng đoá hỏa liên đột nhiên bị dập tắt, tia sáng tối xuống.
- Vạn Kiếp, lão thất phu ngươi, có bản lĩnh thả ra ta, một đối một, lão tử chơi chết ngươi!
Vạn Quỷ lão nhân đột nhiên quát:
- Mục Vân, ngươi đi mau, đừng quản ta, không phải ngươi là đối thủ của hắn, tăng thêm thiên hỏa cũng không phải.
- Đi? Ta thả hắn tiến đến, sao lại để cho hắn đi?
Âm thanh âm lãnh lại lần nữa vang lên:
- Các ngươi đã đến thì cũng đừng nghĩ đi!
Âm thanh ong ong ong vang lên, trong khoảnh khắc, quỷ khí âm trầm tràn ngập ra, toàn bộ trên bệ đá, phong vân biến ảo.
Mục Vân trong lúc đó phát hiện, thân thể của hắn bắt đầu trở nên lạnh buốt, cho dù là Tử Liên Yêu Hỏa thiêu đốt, bày khắp quanh người hắn, loại lạnh buốt kia cũng không bị tiêu trừ.
Đó là lạnh buốt đến từ đáy lòng!
- Lạnh không?
Âm thanh âm lãnh vang lên lần nữa nói:
- Tiếp theo sẽ càng thêm vui vẻ, ngươi sẽ phát hiện, cho dù thân thể bắt đầu thiêu đốt, ngươi cũng cảm giác rất lạnh lẽo, cuối cùng, ngươi sẽ bởi vì ý thức của mình mà chết cóng, khanh khách... Ta cũng rất muốn nếm thử tư vị thuộc tính của Tử Liên Yêu Hỏa, không ngờ ngươi có thể xóa đi ý thức của Tử Liên Yêu Hỏa, trở thành ý thức của thiên hỏa, xem ra vẫn có chút thủ đoạn.
Âm thanh Vạn Kiếp Quỷ Hỏa vang lên, quỷ khí xung quanh lại lần nữa kéo lên.
Dưới khí tức liên tục tăng lên, Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể đúng là run lẩy bẩy lên.
- Không nên bị hắn mê hoặc, toàn bộ chỉ là giả tượng!
Vạn Quỷ lão nhân nhìn thân thể Mục Vân run rẩy, đột nhiên quát.
- Lão già, thời gian vạn năm, mặc dù ta không giết được ngươi, thế nhưng tra tấn ngươi cũng có thể làm ngươi điên!
Vạn Kiếp Quỷ Hỏa hừ một tiếng, quỷ hỏa lạnh lẽo bắn ra lục quang nhàn nhạt, trực tiếp một bàn tay đập tới.
Phịch một tiếng, Vạn Quỷ lão nhân kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra tiên huyết, tóc dài rung động.
- Mẹ nó, đánh tiểu đệ ta!
Trong lòng Mục Vân tức giận lăn lộn, sau một khắc, toàn bộ ý thức rút lại đến trong hồn hồ của mình.
Ngay sau đó, quỷ khí lạnh lẽo kia bỗng nhiên giảm bớt, Mục Vân lập tức cảm giác thân thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Hả?
Nhìn Mục Vân biến hóa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa quát:
- Khanh khách, quả nhiên là có chút thủ đoạn, xem ra trong hồn hồ của ngươi, ẩn giấu một món thần binh lợi khí, ngươi yên tâm, ta sẽ không tiến vào trong hồn hồ của ngươi, mặc dù ta có thể thu phục linh hồn lực của ngươi, thế nhưng làm vậy sẽ rất mạo hiểm, không phải sao?
Đáng chết!
Vạn Kiếp Quỷ Hỏa này quả nhiên gian trá.
Lúc trước thu phục Tử Liên Yêu Hỏa là bởi vì Tử Liên Yêu Hỏa căn bản không biết Tru Tiên Đồ trong đầu mình, mà thiên hỏa từ trước đến nay là tự nhận là của mình là tập hợp thiên địa chi linh tú, căn bản khinh thường nhân loại, cho nên dưới cơ duyên xảo hợp, bị Tru Tiên Đồ diệt ý thức, trở thành vật vô chủ, trực tiếp bị Mục Vân thu lấy.
Mà bây giờ, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa hiển nhiên là ý thức được điểm này, cho nên cũng không tiến vào hồn hồ của Mục Vân, tiêu diệt linh hồn lực của Mục Vân.
- Ngươi quả nhiên rất thông minh, đúng là trong hồn hồ của ta có một món pháp bảo linh hồn lực, phàm là muốn xâm phạm linh hồn lực của ta, toàn bộ bị giảo sát, cho dù thiên hỏa cũng không ngoại lệ.
- Ồ? Ta vậy mới không tin!
Kia Vạn Kiếp Quỷ Hỏa khẽ cười nói:
- Nhưng ta cũng sẽ không nếm thử.
- Rất tốt, ngươi rất giảo hoạt!
Mục Vân mỉm cười, lui lại một bước, Cổ Ngọc Long Tinh ầm vang nổ tung.
Cửu vĩ Hỏa Long bất ngờ xuất hiện.
Lúc này, muốn lừa gạt Vạn Kiếp Quỷ Hỏa tiến vào trong hồn hồ của mình là không thể nào, thế nhưng bảo hắn ngồi chờ chết lại càng không thể nào.
Chín đuôi lửa của cửu vĩ Hỏa Long trực tiếp oanh ra.
Chỉ là, làm cho Mục Vân buồn bực là, hắn căn bản không biết Vạn Kiếp Quỷ Hỏa ở nơi nào, đánh như thế nào?
Chẳng lẽ đánh không khí?
- Hắc hắc... Tiểu tử, ngươi muốn tìm được bản thể của ta? Ta chính là thiên hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, quỷ hỏa, sinh tại vô hình, độn không có gì, ngươi làm sao tìm được bản thể của ta?
- Vậy ta sẽ hủy cái bệ đá này, cứu hảo huynh đệ của ta ra!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, trong miệng lớn của Hỏa Long kia không ngừng ngưng tụ một hỏa cầu màu tím, dần dần mở rộng, khí tức cực nóng phô thiên cái địa mà tới.
- Đánh đi đánh đi, bạo liệt bệ đá, lão già này sẽ trực tiếp chết đi, tránh khỏi ta tốn sức!
Âm thanh không thèm để ý của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa vang lên, cười khanh khách nói.
- Mục lão đệ, không cần phải để ý đến ta, thay ta vấn an sư tôn của ngươi, năm đó chuyện ta hứa hẹn không làm được, là ta có lỗi với hắn!
Vạn Quỷ lão nhân đột nhiên đại nghĩa lẫm nhiên nói.
- Có lời gì chính ngươi nói với hắn, ta sẽ không thay ngươi chuyển lời, mà lại nếu ngươi chết rồi, những người ngoài kia ai giúp ta xử lý?
Mục Vân nhếch miệng, xoay người, lại nhìn về xung quanh bệ đá.
Lúc này, toàn bộ là quỷ khí âm u phiêu đãng, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là một mảnh mịt mờ, không phân rõ đông nam tây bắc bạch thiên hắc dạ.
Chỉ là lúc Mục Vân ngẩng đầu, nhìn phía trên lại hơi sững sờ.
- Hắc hắc... Vạn vật đều có bản thể, sao ngươi có thể không có?
Mục Vân đột nhiên cười hắc hắc nói:
- Để ta đoán một chút, bản thể của ngươi, hẳn là... Mạn thiên quỷ khí này đúng không? Hay là vô số ma vật trong Ma Uyên này? Hay là... Dưới đáy bệ đá này phong ấn quái vật!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, tốc độ của hỏa cầu màu tím đột nhiên tăng nhanh, cấp tốc rơi xuống, trực tiếp đập xuống mặt đất dưới chân.
- Dừng tay!
Âm thanh lanh lảnh kêu lên, đột nhiên một bóng người mặc áo bào màu đen, xuất hiện trước mặt đất, hai tay nâng lên hỏa cầu màu tím kia, trầm giọng quát:
- Cút!
Dưới một tiếng quát khẽ này, mặt đất vỡ ra từng khúc, hỏa cầu màu tím kia ầm vang nổ tung.
Chỉ là, mạn thiên hắc khí lăn lộn, Lục Hỏa lan tràn, toàn bộ bệ đá cùng với mặt đất xung quanh lại là một chút cũng không bị bạo tạc tác động đến.
Quả là thế!
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân trấn định, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười!
Một bóng người màu đen, toàn thân trên dưới bao phủ trong hắc bào, khiến người ta không thấy rõ gương mặt hắn.
- Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, không phải ngươi nói ngươi không xuất hiện sao?
Nhìn một bóng người kia, Mục Vân giễu cợt nói.
- Xú tiểu tử, ngươi đây là đang muốn chết!
Vạn Kiếp mắt lạnh nhìn Mục Vân, sát ý trong mắt không cần nói cũng biết.
- A, chỉ sợ mặt đất dưới bệ đá này có bí mật gì không thể cho ai biết? Nếu không, sao ngươi lại để một vị cường giả vượt qua Hồn Đàn đến trấn áp, mà trấn áp lại chính là vạn năm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận