Vô Thượng Thần Đế

Chương 403: Phong Ma chi ấn (1)

Đây quả thực là một bước cực lớn, bay vọt về tính chất.
Đột nhiên, hai mắt Mục Vân mở ra, một con mắt hiện ra màu tím yêu dị, mà đổi thành một con mắt lại là hiện ra màu lục quỷ dị.
Âm lãnh, cuồng bạo!
- Xong rồi!
Mục Vân thần sắc vui vẻ nói.
- Thành... Là được rồi? Mục lão đệ, cái gì được rồi?
Vạn Quỷ lão nhân khó hiểu nói.
- Ha ha... Thành, xong rồi! Thiên hỏa thành, thì ra là thế, thì ra là thế!
Mục Vân cười ha ha, nhìn Vạn Quỷ lão nhân một trận run rẩy.
Điên, điên, xong đời rồi, gia hỏa này điên!
Vạn Quỷ lão nhân trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân, trong ánh mắt đầy là kinh dị.
Gia hỏa này sẽ không phải là bị Vạn Kiếp kia thôn phệ linh thức và ý thức, thành Vạn Kiếp rồi chứ?
- Mục lão đệ, ngươi đừng dọa ta, ngươi bây giờ đến cùng là Vạn Kiếp, hay là Mục Vân?
Vạn Quỷ lão nhân kinh ngạc nói.
- Ngươi cứ nói đi?
Ngón tay Mục Vân giơ lên, một ngọn lửa xanh lục trực tiếp phun ra.
Tạch tạch tạch...
Ngọn lửa màu xanh lục kia quay xung quanh tại toàn bộ trên bệ đá, trở nên dần dần cường thịnh.
Trọn vẹn qua một ngày một đêm, trong không khí vang lên một tiếng tạch tạch rất nhỏ, xiềng xích trói buộc trên người Vạn Quỷ lão nhân, trực tiếp cắt ra.
- Ha ha... Ha ha...
Trong nháy mắt xiềng xích bị cắt ra, Vạn Quỷ lão nhân cười ha ha, một bước nhảy ra khỏi bệ đá, vọt tới bên cạnh Mục Vân, một gấu ôm to lớn, kém chút bóp gãy xương sườn toàn thân Mục Vân!
- Mục lão đệ, ha ha, Mục lão đệ, lão tử rốt cục đã được tự do, rốt cục đã được tự do!
Vạn Quỷ lão nhân hai mắt hiện ra lệ quang, cười ha ha, toàn thân trên dưới, khí thế bốc lên.
Ba ngàn tóc dài phía sau kéo lê trên bệ đá, lộ ra rất là buồn cười.
- Vạn lão ca!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, trong lòng lại hết sức không được đương nhiên.
Vạn năm trước, hắn là mục lão ca, vạn năm sau, hắn ngược lại là thành Mục lão đệ.
- Mục Vân, tiểu tử ngươi là đồ đệ của sư tôn, cũng chính là mệnh huynh đệ của ta, lần này chúng ta ra ngoài, ai dám chọc ngươi, ta giết người đó, đến lúc hai người chúng ta cùng nhau đi gặp đại ca Mục Vân!
Mang theo Mục Vân đi gặp Mục Vân!
Mục Vân sao nghe cứ khó chịu thế nào, chỉ là hiện tại cũng không có cách, chỉ có thể mặc cho Vạn Vô Sinh thét lên như vậy.
Dù sao hiện tại, vô luận như thế nào nói cho Vạn Vô Sinh, hắn cũng không thể tin tưởng, mình đã chết rồi, trọng sinh trên người một thiếu niên tên là Mục Vân.
- Đi, bây giờ chúng ta ra ngoài, giết đám nhóc con dám truy sát ngươi!
Vạn Quỷ lão nhân cười ha ha, lôi kéo Mục Vân muốn ra ngoài.
- Chậm rãi, ngươi bây giờ ở vào cảnh giới gì?
Mục Vân kinh nghi bất định nói.
- Ách, trước đó lão tử Hồn Đàn cửu tầng toàn bộ chú tạo thành công, thành tựu Tiên cảnh, đáng tiếc trong ba ngàn tiểu thế giới bị tặc nhân ám toán, hiện tại... Cửu tầng Hồn Đàn vẫn còn, đáng tiếc đều tàn tạ không được đầy đủ!
Mẹ nó!
Nghe được Vạn Vô Sinh nói vậy, Mục Vân hận không thể một bàn tay tát lên mặt hắn.
Mẹ nó, Hồn Đàn cửu tầng đều còn, thế nhưng toàn bộ đều tổn hại, vậy so với không có Hồn Đàn khác nhau ở chỗ nào?
Không bằng để hắn ở đây mũi heo cắm hành chứa voi!
- Nhưng mà, nếu có thể lấy ra được bảo tàng ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì bây giờ ta có thể khôi phục lại cảnh giới Hồn Đàn tam tầng!
Vạn Vô Sinh đột nhiên mở miệng nói.
Em gái ngươi!
Nghe thấy Vạn Vô Sinh nói vậy, Mục Vân kém chút phun một hơi lão huyết ra ngoài.
Tiểu tử này, làm sao vẫn ngu ngốc giống như vạn năm trước vậy chứ, một câu nói xong không được sao?
- Vạn lão ca, bảo tàng Vạn Quỷ Phủ Quật đều ở chỗ ta, ngươi cần thiết đều ở nơi này, muốn cái gì, nói!
Mục Vân nhịn xuống tức giận, cười ha ha nói.
- Đúng, còn có Nhiếp Hồn Châu này cũng là bản mệnh pháp bảo của ngươi, bây giờ trả lại ngươi.
Mục Vân vươn tay, giao hạt châu màu đỏ như máu vào trong tay Vạn Vô Sinh.
- Tốt, huynh đệ tốt, đợi ta một lát, ta mang ngươi ra ngoài, lập tức giết sạch toàn bộ những tên khốn kiếp kia!
Vạn Vô Sinh cười ha ha, khoanh chân ngay tại chỗ, một tay cầm Nhiếp Hồn Châu, tay kia lại là sờ về phía không gian giới chỉ Mục Vân giao cho hắn.
Nhìn thấy các bảo bối quen thuộc kia, ý cười trên mặt Vạn Vô Sinh càng đậm.
Mà sờ đến Nhiếp Hồn Châu của mình, nụ cười trên mặt Vạn Vô Sinh lại dần dần biến mất.
- Không đúng, không đúng!
Vạn Vô Sinh đột nhiên lắc đầu nói:
- Không đúng không đúng, Mục lão đệ, cái này không đúng, Nhiếp Hồn Châu là bảo bối bản mệnh Mục lão ca luyện chế cho ta, trừ Mục lão ca và ta ra thì người khác không thể thao túng được, sao ngươi có thể thao túng Nhiếp Hồn Châu?
Nhìn Mục Vân, Vạn Vô Sinh đột nhiên nói.
Mẹ nó!
Nghe thấy Vạn Vô Sinh nói vậy, đáy lòng Mục Vân thầm mắng một câu.
Tiểu tử ngốc này, bình thường hồ đồ, sao bây giờ lại hiểu chuyện như vậy!
- Cái này sao... Là sư tôn dạy cho ta!
- Ai da!
Vạn Vô Sinh vỗ đầu một cái, cười khổ nói:
- Ngươi nhìn cái đầu đần của ta này, sao vậy mà ta lại không biết chứ, khẳng định là sư tôn dạy ngươi ngươi mới có thể, nếu không sao lại!
Vạn Vô Sinh cười ha ha một tiếng, kéo lấy tóc dài, ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngậm miệng không nói, bắt đầu khôi phục.
Trong lúc rảnh rỗi, Mục Vân khoanh chân ngay tại chỗ, cẩn thận quan sát hồn hồ của mình.
Lúc này, linh hồn lực trong hồn hồ đã triệt để an tĩnh lại, linh hồn lực hùng hậu như hồ nước, ở phía dưới Tru Tiên Đồ, lẳng lặng hội tụ vào một chỗ.
Mà xung quanh hồn hồ thì có hai đạo quang đoàn quấn quanh với nhau, phi tốc xoay tròn, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng dừng lại.
Ở giữa hai đạo quang đoàn đang xoay tròn kia không ngừng hiện ra linh hồn lực cường hãn, tiến vào trong hồn hồ Mục Vân.
Hiện tại, linh hồn lực trong hồn hồ đã lớn cỡ hồ nước, đây là tiêu chí Thông Thần thất trọng.
Tiến thêm một bước, Mục Vân chính là có thể bước vào bát trọng.
Đến khi linh hồn lực trong hồn hồ triệt để tràn ngập, võ giả sẽ bắt đầu chuẩn bị chú tạo Hồn Đàn, thành tựu Niết Bàn chi cảnh, Niết Bàn vũ hóa, vũ hóa thành tiên!
Thông Thần thất trọng, cảnh giới lại lần nữa đề thăng, Mục Vân cảm giác được linh hồn lực hùng hồn bốc lên.
Quan trọng nhất là, lưỡng chủng thiên hỏa!
Lưỡng chủng thiên hỏa cường đại!
Điểm này, mới là để Mục Vân cảm thấy hưng phấn nhất.
Mở hai mắt ra, nhìn Vạn Quỷ lão nhân vẫn y đang xếp bằng tại chỗ, ánh mắt Mục Vân nhìn về phía bệ đá đen nhánh kia.
Lúc này, toàn bộ lòng đất đã triệt để khôi phục lại diện mạo lúc đầu, màu đen kịt xung quanh tiêu tán, lộ ra vách đá bóng loáng.
Lúc này, Mục Vân phóng nhãn nhìn lại, trên thạch bích kia khắc đầy lít nha lít nhít ấn ký quái dị, trong đó, thậm chí một ít ngay cả Mục Vân cũng không thể phân rõ.
Mà đứng ở bên cạnh bệ đá, nhìn về phía bệ đá, Mục Vân mới phát hiện, bệ đá này nhìn giống như một phong ấn.
Ấn ký phía trên vách tường xung quanh vô cùng quái dị, mà những ấn ký kia tạo thành từng phù văn đặc thù, toàn bộ lại hội tụ về phía bệ đá.
- Phong ấn sao?
Mục Vân tự nhủ:
- Đến tột cùng là ai thiết trí phong ấn? Phong ấn ai ở nơi này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận