Vô Thượng Thần Đế

Chương 404: Phong Ma chi ấn (2)

Mục Vân đột nhiên phát hiện, cho dù là phía trên Thiên Vận đại lục, chuyện không thể tưởng tượng cũng không ít.
Vạn Vô Sinh đã từng là tiểu đệ của hắn, hắn đương nhiên là biết người này, cảnh giới mạnh, đầu óc tuy hơi đần một chút, thế nhưng thực lực vẫn rất mạnh.
Thế nhưng sau khi tiến vào đến ba ngàn tiểu thế giới lại bị người vây ở trong Ma Uyên này!
Vậy dưới bệ đá này, đến cùng phong ấn cái gì?
Mục Vân cẩn thận điều tra, một bước đi về phía bệ đá.
Dần dần, hắn đi tới vị trí trước đó của Vạn Vô Sinh.
Ánh mắt nhìn qu, thần sắc Mục Vân khẽ giật mình!
Nơi này không phải là phong ấn bình thường, phía trên Thiên Vận đại lục căn bản sẽ không xuất hiện phong ấn bực này.
Mà phong ấn như thế, là nhằm vào Ma!
Phong Ma chi ấn!
Ma?
Làm sao phía trên Thiên Vận đại lục lại có thể có Ma?
Thần sắc Mục Vân nghiêm nghị nhìn vị trí trước đó của Vạn Vô Sinh, từ trung ương đến bốn phía, từng đường vân tản ra, tán đến trên vách tường bốn phía, tạo thành Phong Ma Đại Trận, Mục Vân trầm ngâm một lát, dời bước chân, đi đến vị trí trung ương kia.
- Không thể!
Nhưng đột nhiên, một luồng sợi tóc quấn quanh đến, trực tiếp cuốn lấy bóng người Mục Vân, kéo về đến biên giới bệ đá.
- Vạn lão ca!
- Không thể bước lên!
Vạn Vô Sinh nghiêm nghị nói:
- Đó là Địa Ngục, nếu đi lên, ngươi rất có thể sẽ mê thất tâm trí.
- Nơi này đến cùng là nơi nào?
- Ta cũng không rõ ràng, nhưng trước đó, khi ta ở ba ngàn tiểu thế giới bị người bắt đến, chính là bị phóng tới trong vực sâu này, chớp mắt vạn năm, bên dưới bệ đá kia giống như có thượng cổ ma vật, vẫn luôn tra tấn trái tim của ta.
Nghe thấy lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu, lòng còn sợ hãi nhìn bệ đá kia.
- Cái nơi quỷ quái này, chờ lâu một giây đồng hồ, ta cũng muốn ói!
Thần sắc Vạn Vô Sinh nghiêm nghị, kéo Mục Vân rời khỏi.
Chỉ là, quay đầu lại nhìn bệ đá màu đen, trong lòng Mục Vân lại không sợ hãi chút nào.
Nơi này, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Mà giờ khắc này, bên mép vực sâu, năm bóng người đứng dậy, thay phiên nhìn phía dưới.
- Một ngày một đêm, tiểu tử này còn chưa lên, chẳng lẽ là chết ở trong rồi?
Trên mặt Thánh Tâm Duệ lộ vẻ lo lắng, hiển nhiên là không kiên nhẫn chờ đợi nữa.
- Chết ngược lại tốt, tránh khỏi chúng ta lại ra tay, đánh giết hắn!
Vân Bất Ngữ cũng không nhanh không chậm nói.
Thạch gia Thạch Nham mở miệng nói:
- Mới một ngày một đêm thôi, các ngươi đã sốt ruột như vậy rồi, lúc trước, Mục Vân chính là đợi trong Lôi âm cốc ba năm, các ngươi cũng đừng quên, thời gian ba năm, hắn trưởng thành khủng bố đến mức nào.
- Không sai, mọi người vẫn kiên nhẫn một chút, nếu như Mục Vân ra, nhất định phải đánh giết hắn!
Phi Ngữ Chi quát:
- Đêm dài lắm mộng, kẻ này tồn tại, chung quy là một mối họa lớn.
Chu Vĩ mở miệng nói:
- Nếu hắn ra ngược lại tốt, chỉ sợ hắn chết ở phía dưới, Nhiếp Hồn Châu, Phong Hồi Kính, Cổ Ngọc Long Tinh kia đều là thiên khí nhất đẳng, nếu hắn chết ở trong đó, vậy thì rất đáng tiếc!
Nghe thấy lời này, mấy người đều nhẹ gật đầu.
Một món thiên khí cũng đủ dẫn tới bát đại thế lực tranh nhau đến bể đầu.
Trên người Mục Vân nắm giữ ba món thiên khí, lại thêm Tử Liên Yêu Hỏa kia, kẻ này quả thực là một thân bảo bối.
Chết rồi, vậy thì thật đáng tiếc!
- Chậc chậc, không ngờ, mấy vị sẽ còn đang lo lắng cho Mục Vân ta, thật là làm cho ta rất cảm thấy vinh hạnh!
Đột nhiên, biên giới vực sâu kia vang lên một âm thanh trêu tức, một bóng người,phi thân bay lên, rơi vào vị trí biên giới.
Chính là Mục Vân.
- Mục Vân, ngươi quả nhiên không chết!
Thánh Tâm Duệ kích động nói:
- Không chết tốt, không chết tốt.
- Đương nhiên, ngươi không chết, ta sao có thể chết được.
Mục Vân cười hắc hắc, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nhìn mấy người.
- Hả? Thực lực đề thăng sao? Thông Thần ngũ trọng đến Thông Thần thất trọng, khó trách dám đi lên!
- Cái gì?
Nghe thấy lời này, Thạch Kinh Thiên ngẩn người:
- Ngũ trọng đến thất trọng, lúc này thời gian mới trôi qua một ngày, hắn lại đề thăng nhanh như vậy.
- Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi không biết, phía dưới kia chính là có một trận pháp, có thể giúp thăng võ giả tu vi, thời gian một ngày một đêm, tăng lên nhị trọng, khó lường!
Mục Vân vui vẻ nói.
- Nếu không, các ngươi đi thử xem?
- Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi dám trở về, đó chính là chuẩn bị tốt nhận lấy cái chết, đã như vậy, vậy thì...
- Ai ai ai, chờ một chút, chờ một chút.
Mục Vân đột nhiên khoát tay nói:
- Ta trước đếm xem, các ngươi có mấy người muốn giết ta, ta sợ lát nữa ta tính sai người, sẽ lọt mất mấy người!
- Làm càn!
- Tự đại!
- Cuồng vọng!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mấy người Phi Ngữ Chi lập tức quát.
- Còn mắng ta?
- Lên, kẻ này ta thấy là bị hóa điên, cùng tiến lên, trực tiếp giết hắn!
Phi Ngữ Chi trước tiên mở miệng, trực tiếp bước ra một bước, phóng tới Mục Vân, mấy người khác cũng theo sát phía sau, cấp tốc phóng đi.
- Vạn lão ca, nhìn thấy chưa? Trước hết bắt đầu từ Phi Ngữ Chi kia!
Mục Vân phất phất tay, trực chỉ Phi Ngữ Chi, quát.
- Tốt!
Đột nhiên, trong vực sâu vang lên một tiếng quát trầm thấp khàn khàn, một hắc ảnh vọt thẳng ra, tốc độ giống như chớp giật, bắn thẳng về phía Phi Ngữ Chi.
Mà dưới chân bóng người kia, ba tòa Hồn Đàn sôi nổi xuất hiện.
- Hồn Đàn tam tầng!
Nhìn một bóng người kia, Phi Ngữ Chi biến sắc, hắn chỉ là Niết Bàn cảnh nhất trọng, Hồn Đàn một phần, làm sao có thể là đối thủ của võ giả cảnh giới Hồn Đàn tam trọng.
Chỉ là Vạn Vô Sinh lại không quan tâm, trực tiếp điều khiển Hồn Đàn, mạnh mẽ đâm tới, phóng tới Phi Ngữ Chi.
Oanh...
Ba viên Hồn Đàn thẳng tắp vọt tới một viên Hồn Đàn, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc làm cho lỗ tai người ta không nghe thấy gì.
Thổi phù một tiếng vang lên, sắc mặt Phi Ngữ trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, bóng người phịch một tiếng, trực tiếp rơi xuống mặt đất, nện vào trong thổ địa.
- Hắn, còn có ai, còn có ai muốn đối phó Mục lão đệ của ta!
Âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, Vạn Vô Sinh toàn thân trên dưới nồng đậm huyết quang, thần sắc tràn đầy thị huyết, hung ác nói.
Nhìn thấy bộ dáng của Vạn Vô Sinh, Mục Vân thổi phù một tiếng cười.
Lão già này bị đè nén vạn năm, hiện tại xuất hiện, có thể có một trận chiến, chỉ sợ là vui như điên.
- Vạn lão ca, Thị Huyết Đại Pháp của ngươi, có thể thử một lần mấy người bọn họ, mấy người kia đều là cường giả cảnh giới Hồn Đàn, tin tưởng Nhiếp Hồn Châu sẽ được tăng lên cực lớn.
- Tốt!
Lúc này, Mục Vân đã hiểu rất rõ, mặc dù Thị Huyết Đại Pháp dùng tiên huyết làm lực lượng, giết người đoạt huyết, nhìn vô cùng tàn nhẫn, không có chút nhân đạo nào.
Thế nhưng thế giới võ giả, nơi nào có nhân đạo để nói!
Có, chỉ là thực lực vi tôn, thực lực chưởng khống mọi việc.
Hôm nay, hắn muốn Vạn Vô Sinh triệt để buông ra, đại sát tứ phương, làm làm người của ngũ đại thế lực hiểu rõ rằng, muốn giết Mục Vân hắn thì cứ tới thử xem!
Quát khẽ một tiếng, Vạn Vô Sinh vọt thẳng ra, giống như trước mắt không người, không sợ chút nào.
Vạn năm trước, lúc hắn thành danh, năm người này còn không biết ở cái xó xỉnh đâu, căn bản ngay cả sinh ra chưa cũng không biết!
Hôm nay chỉ có một chữ “giết”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận