Vô Thượng Thần Đế

Chương 4043: Huyết Mạch Nham Ma (2)

Thạch Khoan nhịn không được nhíu mày.
Hai vị lão giả hiểu được, thân ảnh vừa bay ra, cảnh giới Thánh Đế hậu kỳ cường đại, thi triển ra.
Cổ dong binh xuất hiện, thực lực cũng không cường đại, tu vi cao nhất bất quá chỉ là Thánh Đế sơ kỳ, ở trước mặt hai vị Thánh Đế hậu kỳ, căn bản không đáng nhắc tới.
Sắc mặt Thanh Độn cùng Thanh Nham hai người trắng bệch.
Trận pháp này chính là thứ che chở bọn họ an toàn, dễ dàng bị hai người phá hủy.
- Hắc hắc, tiểu tử, dám hô hô nói chuyện với chúng ta, sẽ mất mạng.
Thạch Trọng Sơn nhếch miệng cười, giết về phía hai huynh đệ.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng trầm thấp vang lên, thân ảnh Thạch Trọng Sơn nhất thời lùi lại.
- Diệu tiên tử!
- Diệu tiên tử!
Nhìn thấy Diệu Tiên ngữ xuất hiện, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệu Tiên Ngữ chính là cảnh giới Thánh Đế hậu kỳ, ngược lại không cần sợ hãi những người này.
- Ừ?
Thạch Trọng Sơn ngẩn người, cười nhạo nói:
- Ta nói, chỉ có hai tên gia hỏa này, làm sao có thể chiếm cứ nơi đây, bình yên vô sự, thì ra sau lưng có một vị Thánh Đế chống đỡ.
- Tục ngữ nói rất hay, đạo lý đến trước chiếm trước, các ngươi hẳn là hiểu rõ chứ?
Mục Vân hiện tại tiến lên, nhìn mấy người, chậm rãi nói.
- Ta nói là ai, Mục Vân của Tiêu Dao Sơn.
Thạch Khoan hiện tại cũng bước ra, nhìn Mục Vân, vẻ mặt lạnh lùng.
- Nghe nói ngươi tiến cảnh thần tốc, chỉ là mười mấy năm, đã từ Thánh Hoàng đến Thánh Đế, ta ngược lại rất kỳ quái, ngươi làm thế nào làm được bước này.
Sắc mặt Thạch Khoan bình tĩnh, ngữ khí lại rất lạnh lùng.
- Nhưng hôm nay, ngươi đụng phải ta, ngược lại ngươi vận khí không tốt.
Thạch Khoan nắm chặt hai tay, nhìn Mục Vân, chiến ý dâng trào.
- Thạch Khoan công tử, nhân vật nhỏ như vậy, chúng ta đến đối phó là được rồi!
Thạch Trọng Sơn cùng Thạch Trọng Minh hai người hiện tại đều mở lời.
- Không!
Trong đôi mắt Thạch Khoan tỏa ra màu tím yêu dị, càng thêm nổi bật.
- Tên này, ta đến giết!
Thạch Khoan hờ hững nói:
- Các ngươi bắt được nữ tử kia là được.
Nghe được lời này của Thạch Khoan, Thạch Trọng Sơn cùng Thạch Trọng Minh hiểu được.
Công tử nhà mình muốn đánh bại Mục Vân ở trước mặt nữ tử tuyệt sắc kia, sau đó bắt được trái tim nữ tử.
Sắc mặt Mục Vân cũng lạnh lùng xuống.
Không khó nhận ra, hai gã lão giả rất tôn sùng Thạch Khoan, hai người rõ ràng là cảnh giới Thánh Đế hậu kỳ, cung kính như thế đối với một tiểu bối Thánh Đế sơ kỳ, địa vị của Thạch Khoan ở Nham Ma tộc, nhất định không thấp.
Lúc trước hắn đã nghe qua danh tiếng của Thạch Khoan, là một người ngoan độc.
- Hai lão đầu giao cho ta!
Diệu Tiên lúc này mở lời:
- Những người khác, chàng có nắm chắc không?
- Bốn Thánh Đế sơ kỳ, hẳn là có thể.
Mục Vân hiện tại nhếch miệng, nhìn về phía hai người Thanh Độn và Thanh Nham, nói:
- Hai người các ngươi đi trước về sau, loại giao thủ này, các ngươi ở đây, ngược lại nguy hiểm.
- Ừm!
Thanh Nham cùng Thanh Độn cũng hiểu được, hai người bọn họ tuy rằng là Thánh Tôn cực vị cảnh, nhưng ở trước mặt Thánh Đế sơ kỳ, căn bản không đáng nhắc tới.
Cảnh giới chênh lệch mãnh liệt, khiến cho bọn họ ở trước mặt Thánh Đế, giống như giấy dán, khó có thể thừa nhận một kích.
Mấy ngày nay, bọn họ cũng cùng Mục Vân luận bàn, thật sâu hiểu được, chênh lệch giữa hai bên.
Thạch Khoan hiện tại nhếch miệng cười:
- Ngược lại rất trượng nghĩa.
- Đối với người đã giúp đỡ ta, ta rất trượng nghĩa, bất quá đối với người muốn giết ta, ta cũng không chút lưu tình.
Mục Vân hiện tại tay cầm Ly Uyên thánh kiếm, nhìn Thạch Khoan.
- Bốn người các ngươi, không cần nhúng tay vào.
Thạch Khoan hiện nhìn về phía bốn Thánh Đế sơ kỳ khác, từ từ nói:
- Người này, ta muốn tự tay giết hắn, uống máu của hắn.
Liếm liếm cái lưỡi đỏ tươi, Thạch Khoan hiện tại giống như một con báo, sát khí trùng trùng điệp điệp.
- Không ra tay? Bọn họ tựa hồ cũng không có cơ hội ra tay.
Bàn tay Mục Vân vung lên, trận văn lúc này xoay quanh, trên bãi đất trống, mặt đất xuất hiện vết nứt, bốn thân ảnh, bước chân ra.
Bốn cổ dong binh cảnh giới Thánh Đế sơ kỳ.
- Chỉ có thể đến tình trạng này...
Mục Vân mấy ngày nay, vẫn cố gắng khống chế hai tòa cổ thánh trận ở tiền viện cùng chính viện.
Trên thực tế, hắn đã làm được điều đó.
Chẳng qua hiện tại, cổ thánh trận khống chế tiền viện, cũng chỉ có thể ngưng tụ ra bốn Cổ dong binh Thánh Đế sơ kỳ.
Nhưng đủ rồi.
Về phần Thạch Khoan, hắn đối phó.
Trường kiếm vung lên, Mục Vân giết ra.
Toàn bộ cổ trạch, bốn phía đều có trận pháp gia trì, tuy nói Thánh Đế đánh ra công kích mang tính hủy diệt tương đối mạnh, thế nhưng đối với cổ trạch này, cũng không có quá nhiều lực lượng hủy diệt.
- Thú vị...
Thạch Khoan nhìn thấy bốn gã hộ vệ Thánh Đế sơ kỳ bị bốn cỗ cổ dong binh khống chế, mà Thạch Trọng Sơn cùng Thạch Trọng Minh hai người, cũng bị Diệu Tiên Ngữ quấn lấy.
Trước mắt quả thật là một chọi một công bằng giữa hắn và Mục Vân.
- Ta cũng không muốn khi dễ ngươi, nói thật với ngươi, ta là Nham Ma thánh thể mười vạn năm khó gặp, trời sinh có được huyết mạch lão tổ Nham Ma tộc cực kỳ mãnh liệt, cho nên tuổi còn trẻ, đã đạt tới Đế cảnh giới Thánh.
- Một khi huyết mạch Nham Ma tổ tiên mở ra, ngươi chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, cho nên, ta sẽ không khi dễ ngươi.
Thạch Khoan có vẻ rất tự tin.
Ở trong mắt hắn, Mục Vân cảnh giới Thánh Đế sơ kỳ chỉ giống như tiểu nhi khoa.
Hắn căn bản không coi Mục Vân là đối thủ của mình.
- Xem ra ngươi rất tự tin.
Mục Vân mỉm cười, bàn tay vung lên, từng đạo trận văn lúc này trùng kích mà ra.
- Trận pháp? Xem ra ngươi là một cổ thánh trận sư.
Mục Vân bố trí thánh trận lúc trước bị Linh Bách Mai dẫn người thi triển.
Thạch Khoan rất mạnh, nhưng cùng cảnh giới với hắn, áp chế một nửa thực lực, cũng không lợi hại như vậy.
Mà trong nháy mắt, Thạch Khoan cảm nhận được tốc độ, lực lượng của thân thể mình, không giống ngày xưa.
- Cổ Thánh Trận áp chế thực lực?
Nụ cười trên mặt Thạch Khoan biến mất, thay vào đó là ngưng trọng.
- Xem ra ta xem thường ngươi!
Thạch Khoan hừ một tiếng, mặt ngoài da, một tầng ánh sáng màu tím nhàn nhạt hiện lên, tràn ra.
- Nham Ma huyết mạch, mở!
Một tiếng quát khẽ vang lên, toàn thân cao thấp thạch khoan, khí huyết vào cường đại không chỉ mấy lần, mà trận pháp kia áp chế đã không còn sót lại chút gì.
- Nham Ma huyết mạch...
Mục Vân nhíu mày, huyết khí của tên này cực kỳ cường đại, nếu hắn có thể thôn phệ...
Ánh mắt Mục Vân chợt lóe, nhìn về phía Thạch Khoan, cả người đều nóng lòng muốn thử.
Mà hiện tại, Thạch Khoan hừ một tiếng:
- Tiểu tử, tuy nói ngươi là Cổ Thánh trận sư, nhưng ở trong tay ta, vẫn chỉ có một con đường chết.
- Phải không?
Mục Vân cười nói:
- Vừa rồi ngươi còn nói, sẽ không mở ra Nham Ma huyết mạch, hiện tại đã mở ra, tự mình đánh vào mặt mình, cảm giác rất thoải mái phải không?
- Ngươi...... Chết đi!
Thạch Khoan quát khẽ một tiếng, xông về phía Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận