Vô Thượng Thần Đế

Chương 406: Giết thì giết, bắt thì bắt

Chỉ là, Vạn Vô Sinh ở phía trên đại phát thần uy, Mục Vân càng đau lòng.
Lão già này một lần nữa tu tập ba tầng Hồn Đàn, bảo bối hắn thu tập được từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật, trọn vẹn thiếu ba thành.
Cho dù là số lượng thiên tài địa bảo chú tạo Hồn Đàn cho gia gia và Cam Kinh Vũ, cũng chỉ mới chiếm không đến một thành dự trữ thôi.
Phanh phanh phanh...
Lúc này, giữa không trung vang lên từng bành tiếng vang, trừ Thánh Tâm Duệ, sắc mặt bốn người khác lại lần nữa tái đi, oa oa miệng lớn phun tiên huyết, rút lui ra ngoài.
Thánh Tâm Duệ bị Vạn Vô Sinh một trảo nắm trong tay, không thể nhúc nhích chút nào.
- Đi!
Thấy cảnh này, Phi Ngữ Chi quát khẽ một tiếng, chuẩn bị đào tẩu.
Lão quỷ này, năm người bọn hắn liên thủ, căn bản không phải đối thủ.
- Đi sao? Ở trước mặt Vạn Quỷ lão nhân ta, ngươi cũng muốn đi?
Vạn Vô Sinh hừ hừ cười một tiếng, sợi tóc phía sau nháy mắt mở rộng, tiếng xé gió bá bá bá vang lên, sợi tóc kia trọn vẹn dài đến mấy ngàn mét, trực tiếp bao vây Phi Ngữ Chi lại.
Sợi tóc trói chặt quanh người, phốc phốc phốc phốc tiên huyết rơi ra, thân thể Phi Ngữ Chi trực tiếp nổ tung, từng giọt tiên huyết kia bị Vạn Quỷ lão nhân trực tiếp hấp thu, dung nhập vào trong tóc của mình.
- Vạn Quỷ lão nhân, ngươi là Vạn Quỷ lão nhân!
Chu Vĩ kinh hãi nói.
- Thế nào? Không giống sao?
- Sao ngươi có thể là Vạn Quỷ lão nhân.
Vân Bất Ngữ quát:
- Vạn Quỷ lão nhân đã rời khỏi Thiên Vận đại lục từ vạn năm trước.
- Ta...
- Hừ, nếu ngươi là Vạn Quỷ lão nhân, năm người chúng ta sao còn có sức hoàn thủ, đã sớm chết, bỏ mạng.
Vạn Vô Sinh bĩu môi nói:
- Nói giống như ngươi bây giờ có sức hoàn thủ!
- Ta...
Thạch Nham muốn phản bác, nhưng lại phát hiện, bọn hắn đúng là không có chút lực trở tay nào.
Nếu nói vừa rồi là bọn hắn đang giao chiến, không bằng nói là bị người này trêu đùa.
- Thôi, lười giải thích với các ngươi, Mục lão đệ còn có chuyện phải làm, ba người các ngươi hóa thành chất dinh dưỡng của ta đi!
Vạn Vô Sinh vừa dứt lời, sợi tóc giống như là ma quỷ, trực tiếp bức bách ba người.
Nhìn thấy sợi tóc kia bay tới, ba người còn muốn tránh né, chỉ là mọi việc đều chỉ là phí công thôi.
Âm thanh phốc phốc phốc vang lên, ba bóng người nổ tung thành huyết vụ, trực tiếp nổ tung.
Đến lúc này, bốn vị cường giả tuyệt thế Niết Bàn cảnh nhất trọng đã hoàn toàn chết đi.
Nhìn thấy Vạn Vô Sinh thu hồi sợi tóc, tóc dài xõa vai rải ở sau ót, Mục Vân không chỉ có tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bị cầm tù vạn năm, sợi tóc Vạn Vô Sinh mở rộng, không ngờ ngược lại là luyện thành một loại thần thông.
- Mục lão đệ, vì sao giữ lại hai người bọn họ, trực tiếp giết là được.
Vạn Vô Sinh tùy ý nói.
- Người chết rồi, thì nào có giá trị gì, người sống mới có giá trị!
Nhìn Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên, Mục Vân mỉm cười.
Bốn người một đường lao vùn vụt, trực tiếp rời khỏi Ma Uyên.
Mà giờ khắc này, đông đảo võ giả đến đây tầm bảo sớm đã rời khỏi.
Diện tích Ma Uyên cũng không tính lớn, dưới tình huống không tìm được bất kỳ bảo vật gì, đám người chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.
Mà giờ khắc này, ở lối ra Ma Uyên, nhìn thấy bốn bóng người bay ra, một lát, lại có bốn đạo bóng người rơi xuống.
Chính là bốn vị môn chủ tứ đại thế lực siêu nhất lưu.
Nhìn chỗ sâu Ma Uyên, Phủ Thiên hơi mở miệng nói:
- Khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa đã tiêu tán!
- Đúng vậy, quả thực là kỳ tích!
Lâu Vọng Nguyệt hoảng sợ nói:
- Hắn lại thu phục được Vạn Kiếp Quỷ Hỏa.
- Hiện tại, ngươi còn cảm thấy chủ nhân nhìn hắn với con mắt khác có sai sao?
- Ta cảm thấy chủ nhân sai lúc nào!
Lâu Vọng Nguyệt phản bác:
- Chủ nhân quyết đoán, từ trước đến nay đều đúng, ta chỉ là không hiểu thôi.
Phủ Thiên mỉm cười, cũng không giải thích.
Cung chủ Diệt Thần Cung - Cung Bất Diệt mở miệng nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Mấy người Phi Ngữ Chi chết rồi, Lục Ảnh huyết tông, Thiên Tà đảo, Vân gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, tiểu tử này cũng rất biết kiếm chuyện!
Hiên không dễ cười khổ nói:
- Kiếm chuyện? Vậy Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên còn bị mang đi, ngươi nhìn hắn là muốn nhận thua lùi bước sao? Đây là chuẩn bị kỹ càng để doạ dẫm Thánh Đan tông và Tụ Tiên các đó!
- Tiểu tử này, thật biết giày vò!
Bốn người cười khổ một trận, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bóng người mở ra, rời khỏi Ma Uyên, Mục Vân trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn lại.
Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt rời khỏi Ma Uyên, hắn có thể cảm giác được, phía sau có một khí tức âm lãnh, từ đầu đến cuối đang ngó chừng hắn, loại khí tức kia cho hắn một loại cảm giác vô cùng kinh khủng.
Mà lúc này, trong Ma Uyên, vực sâu trong, phía dưới bệ đá kia, ma khí lăn lộn, toàn bộ bệ đá giống như sôi trào, không ngừng quật khởi.
Xuyên thấu qua bệ đá, phía dưới chính là một thông đạo đường kính trăm mét.
Lối đi đó giống như thẳng tới lòng đất, ma khí cường hãn theo lối đi này, từng tia từng tia thẩm thấu ra.
Mà trên bệ đá phong ấn kia, lúc này dần dần buông lỏng, từng khe hở đang dần dần khuếch tán.
- Hắc hắc... Hắc hắc hắc hắc...
Phía dưới bệ đá màu đen, một tiếng cười kiệt ngạo ung dung truyền ra, lan tràn ra toàn bộ lòng đất.
Mọi việc đều không có ai biết được!
...
Đông bộ Trung Châu đại lục, Tam Cực điện, Đông Vân thành.
Lúc này, trên tường thành Đông Vân thành đã có hàng vạn võ giả, toàn bộ chen chúc nhìn phía dưới.
Ngoài Đông Vân thành, trên mặt đất, bóng người lắc lư, nhìn kỹ lại thì thấy có tới mười mấy vạn nhân mã, chen chúc mà tới.
Phía trên bầu trời càng có mấy trăm bóng người, đứng lơ lửng trên không.
Trước mặt mấy trăm người, có hai bóng người đứng ở phía trước.
Một người trong đó, một thân bạch bào, ngực thêu lên tám viên đan dược, hiển nhiên là một luyện đan sư bát tinh.
Một người khác thì hai tay chắp sau lưng, dáng người trung đẳng, nhìn thiên bàng, thế nhưng lại cho người ta một loại khí tức cường đại.
- Thạch Trung Nguyên, lần này ngươi tự thân xuất mã, không phải vì Mục Vân chứ?
Nam tử vóc người trung đẳng, mở miệng cười nói.
- Đương nhiên không phải!
Thạch Trung Nguyên lạnh giọng đáp:
- Vốn cho rằng Cam Kinh Vũ sống không được mấy năm, không ngờ đúng là nhảy nhót như châu chấu, nhảy lấy nhảy, còn làm cho hắn nhảy nhót trở về!
- Lần này, chính là triệt để chém giết Cam Kinh Vũ, lão nhân này, ta nhìn rất chướng mắt.
- Ha ha!
Nam tử trung niên kia cười ha ha, trên mặt lộ ra một tia thần sắc tự mãn.
- Thánh Vũ Phong, ngươi tới đây chính là vì Mục Vân?
- Đó là đương nhiên!
Thánh Vũ Phong thu hồi nụ cười, quát:
- Mục Vân giết đệ tử thân truyền đệ nhất Thánh Đan tông ta, đương nhiên là đáng chết, nhưng mà lần này, chỉ sợ Mục Vân kia đã bỏ mình trong Ma Uyên, ta ở đây, thực không dám giấu giếm, là vì bảo bối mà hắn lấy được trong Vạn Quỷ Phủ Quật.
Chuyến đi Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước, bát đại thế lực toàn bộ tay không mà về.
Khi đó, mỗi người phân tích xong đề cảm thấy tình huống rất không đúng.
Bảo tàng trong Vạn Quỷ Phủ Quật quả thực có thể so với Thánh Đan tông tích súc, làm sao có thể không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận