Vô Thượng Thần Đế

Chương 408: Minh Mã Chào Giá

- Hỗn tiểu tử, ngươi chết rồi thì phải bắt nữ nhi của ta thủ hoạt quả sao?
Vương Chí Kiệt nổi giận mắng:
- Tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, lần sau lại như thế, ta xé nát miệng của ngươi!
- Ách ách...
Mục Vân gãi đầu, cười cười xấu hổ.
Phía dưới, Vương Tâm Nhã nhìn thấy Mục Vân trở về, nín khóc mỉm cười.
- Được rồi, nhạc phụ đại nhân, ngài nghỉ ngơi trước đi!
- Nghỉ ngơi? Ta nghỉ ngơi ngươi làm cái gì!
Vương Chí Kiệt mắng:
- Tiểu tử ngươi, mới từ Ma Uyên trở về sao? Khẳng định là bị bọn hắn truy sát, xuống dưới nghỉ ngơi một chút, vạn bất đắc dĩ, lập tức chuẩn bị bỏ chạy, hiểu chưa?
- Ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá phách lối, phàm là cần ẩn nhẫn một ít, thực lực không đủ, không biết ẩn nhẫn thì sẽ thiệt thòi lớn.
- Ta muốn ẩn nhẫn!
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Thế nhưng bọn hắn đều giết tới cửa, ta còn nhẫn thế nào? Cũng không thể ngồi nhìn người nhà ta bị giết sạch được chứ!
- Ngươi còn không nghe thật sao? Còn cãi lý!
Vương Chí Kiệt quát.
- Ta...
- Đủ rồi!
Trong khi hai người nói chuyện, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Thạch Trung Nguyên khẽ nói:
- Hai người các ngươi đủ rồi, coi đây là nơi này diễn trò sao? Hôm nay, hai người các ngươi, ai cũng đi không nổi, Vương Chí Kiệt, ngươi đại biểu là chính ngươi, vậy hôm nay chết rồi thì cũng không trách được bất luận kẻ nào!
Kia Thánh Vũ Phong cũng khẽ nói:
- Nhìn các ngươi tình như phụ tử, tiễn các ngươi đoạn đường cũng không sao!
- Tiễn? Bằng ngươi, cũng xứng!
Nhìn Thánh Vũ Phong kia, Mục Vân thần sắc khinh thường, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bước ra một bước.
- Sâu kiến ngu xuẩn, dám thách thức ta, tự mình muốn chết!
Sắc mặt Thánh Vũ Phong đỏ lên, nhịn không được quát.
Mục Vân thật sự là to gan, chỉ là Thông Thần cảnh mà dám đứng trước mặt một siêu cấp cường giả Niết Bàn tứ trọng, đúc thành bốn Hồn Đàn như hắn nói lời thách thức, quả thực là ngại mạng của mình dài!
Bước ra một bước, khí thế toàn thân Thánh Vũ Phong dâng cao, tứ tầng Hồn Đàn dưới thân lan ra áp bách mạnh mẽ, trực bức Mục Vân mà đi.
- Ha ha... Ha ha ha ha... Vạn năm chưa ra, các thế lực trên Thiên Vận đại lục này đều biến thành càn rỡ, ha ha...
Chỉ là, trong khi Thánh Vũ Phong xuất thủ, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Tiếng cười vừa dứt, một bóng người bất ngờ đứng ở trước mặt Mục Vân.
Một thân bào phục màu đen, hoa râm tóc rối bời phiêu tán sau lưng, Vạn Quỷ lão nhân tự nhận là rất tiêu sái đứng ở trước mặt Mục Vân.
Chỉ là, nhìn nam tử trước mặt giống như Phong lão đầu, Thánh Vũ Phong không nhịn được nói:
- Lão đầu ngu dại từ đâu đến, cút sang một bên!
Dựa vào!
Nghe thấy lời này, Vạn Quỷ lão nhân triệt để tức giận.
Vạn năm trước, hắn là Vạn Quỷ lão nhân làm cho toàn bộ Thiên Vận đại lục nghe tin đã sợ mất mật, mà bây giờ, hắn lại bị người chỉ vào mũi mắng.
- Cút!
Một tiếng gầm nhẹ, dưới chân Vạn Quỷ lão nhân bất ngờ xuất hiện ba tầng Hồn Đàn, khí tức cường đại trực bức về phía Thánh Vũ Phong.
Ba tầng Hồn Đàn không sợ Thánh Vũ Phong tứ tầng Hồn Đàn chút nào, trực tiếp một cỗ khí thế đọ sức so đấu.
- Ừm hừ... sắc mặt Thánh Vũ Phong trắng nhợt, nhịn không được lui ra phía sau một bước.
Xảy ra chuyện gì?
Thấy cảnh này, Thạch Trung Nguyên, Bạch Trảm Phong ngẩn người.
Thánh Vũ Phong chính là tứ tầng Hồn Đàn, mà còn là cường giả Niết Bàn cảnh nổi danh của Thánh Đan tông, Hồn Đàn của hắn sử dụng là các loại thần đan diệu dược cùng với linh khí của Thánh Đan tông đúc thành, thế mà không sánh bằng ba tầng Hồn Đàn của lão đầu kia!
Thấy cảnh này, Mục Vân lại là cười!
Bản thân Vạn Quỷ lão nhân đã là cửu tầng Hồn Đàn viên mãn, thiếu khuyết duy nhất chính là vật liệu Hồn Đàn.
Lần này, càng hao phí toàn bộ ba thành vật liệu trong bảo tàng Vạn Quỷ Phủ Quật, triệt để đúc thành ba tầng Hồn Đàn viên mãn.
Vạn Quỷ Phủ Quật ba tầng vật liệu là khái niệm gì?
Mục Vân nghĩ tới đây, trong lòng đều đang rỉ máu, toàn bộ Vân Minh, cho dù mười năm, chỉ sợ cũng tích lũy không được nhiều tài phú và bảo tàng như vậy.
Nhưng mà cũng may, cũng may Vạn Quỷ lão nhân không làm cho hắn thất vọng.
Nếu như lúc này Vạn Quỷ lão nhân không phải là đối thủ của Thánh Vũ Phong, đó mới thật là làm cho Mục Vân mở rộng tầm mắt.
- Kính già yêu trẻ, ngay cả chút đức hạnh ấy cũng không có, còn tự xưng cái gì cường giả Niết Bàn, nhiều nhất chỉ là một kẻ yếu lấn yếu sợ mạnh thôi!
Vạn Quỷ lão nhân nhịn không được khẽ nói.
- Ngươi...
Nghe thấy lời này, sắc mặt Thánh Vũ Phong tái xanh.
- Hắc hắc, Thánh Vũ Phong, ngươi nói cha vợ ta nói liên miên lải nhải, xem ra, ngươi cũng không phải rất quan tâm nha đối với chất nhi của ngươi, ai, chỉ là không biết, Thánh Vũ Dịch có phải là rất để ý đối với nhi tử hắn hay không!
Mục Vân đột nhiên cười nói.
- Mục Vân, lời này của ngươi là có ý gì?
Sắc mặt Thánh Vũ Phong biến hóa.
- Không có ý gì!
Mục Vân khoát tay một nói:
- Nga, đúng, Thạch Trung Nguyên, hình như ngươi cũng chỉ một đứa con trai đúng không, mệnh con của ngươi, hẳn là rất đáng tiền!
- Mục Vân, ngươi đã làm gì Kinh Thiên!
Thạch Trung Nguyên biến sắc, tiến lên trước một bước, nhịn không được quát.
- Ta có thể làm gì con ngươi!
Mục Vân bĩu môi nói:
- Nhưng mà lời nói đi cũng phải nói lại, làm gì hay không làm gì, cũng phải xem ngươi xử lý như thế nào!
Nói xong, Mục Vân phi thân ra ngoài, đứng ở cửa thành Đông Vân thành, ngẩng đầu nhìn chúng nhân nói:
- Đều xuống đây đi, ở phía trên quá mệt mỏi, ta muốn ngồi xuống dưới nghỉ ngơi một chút.
Không biết trong hồ lô Mục Vân chưa cái gì, ba người Thạch Trung Nguyên, Thánh Vũ Phong, Bạch Trảm Phong nhìn nhau, hai bên một ánh mắt, cùng nhau rơi xuống.
- Vạn lão ca!
- Hiểu rõ!
Vạn Quỷ lão nhân đứng ở bên cạnh Mục Vân, vẫy tay một cái, hai bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
- Cha!
- Nhị thúc!
Nhìn Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong, sắc mặt Thạch Kinh Thiên và Thánh Tâm Duệ lo lắng nói.
- Kinh Thiên!
- Tâm Duệ!
Hai người Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong thì trợn mắt hốc mồm.
Lần này, vì đánh giết Mục Vân trong Ma Uyên mà ngũ đại thế lực bọn hắn đã điều động năm vị võ giả Niết Bàn cảnh, hiện tại chỉ còn lại hai người này.
Năm võ giả Niết Bàn cảnh, đều chết!
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vân, như muốn phun ra lửa.
- Mục Vân, ngươi muốn làm gì, nói thẳng đi!
Trong âm thanh của Thạch Trung Nguyên mang theo lửa giận, áp chế nói.
- Hả? Muốn bàn điều kiện với ta á!
Mục Vân một mông ngồi dưới đất, bất đắc dĩ nói:
- Ai, nhiều người vây quanh ở nơi này như vậy, ta bàn điều kiện thế nào.
- Tất cả cút ra đằng sau đi!
Thạch Trung Nguyên sầm mặt lại, quát với mấy vạn nhân mã sau lưng.
- Các ngươi cũng đều rút lui đi!
Thánh Vũ Phong mở miệng nói.
- Hiện tại có thể nói chưa?
Thạch Trung Nguyên nhẫn nại tính tình nói.
- Tốt!
Mục Vân phủi tay, nói:
- Thạch Kinh Thiên, địa khí sư, mà lại là con trai độc nhất của Thạch Trung Nguyên ngươi, ta nghĩ, một ức linh tinh cũng là đáng giá đi!
- Một ức? Sao ngươi không đi cướp đi!
Thạch Trung Nguyên nổi giận mắng.
- Hả? Quá ít! Vậy thì hai ức!
Mục Vân nhíu mày nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận