Vô Thượng Thần Đế

Chương 4102: Trung Cổ thành

Sài Vũ Phong tức giận nói:
- Những người này, ta thấy điên rồi.
Cốc Thanh Dực mấy người, thế nhưng là đệ tử của tông chủ, thân phận cao quý.
Hơn nữa Cổ Vân Phi cùng Y Duyệt, còn là con cháu dòng chính của Cổ gia cùng Y gia, nếu bị giết, đó cũng là đắc tội Cổ gia cùng Y gia.
Quang Minh giáo đình cùng Nham Ma tộc, quá làm bậy.
- Việc này nhất định phải nói cho tông chủ.
Sài Vũ Phong khẽ quát:
- Những người này, thật đáng ghét.
- Kế tiếp, phải cẩn thận.
Sài Vũ Phong nhìn mấy người, nói:
- Tiêu Dao sơn chúng ta, không thể tổn thất đệ tử nữa.
Sài Vũ Phong dù sao thân là phong chủ thứ bảy, thực lực không tầm thường, mà hai đứa con trai bị giết, trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận.
Nhưng vì Tiêu Dao sơn phát triển, mấy vị đệ tử kiệt xuất của tông chủ phong, không thể xảy ra chuyện nữa.
Nếu không, sự phát triển của Tiêu Dao Sơn sẽ bị hạn chế rất lớn.
Mấy người tiến vào trong thành cổ, ven đường đụng phải vài đợt người của các thế lực khác.
Mà không có gì ngoài ý muốn, những người kia, đều là cảnh giới Thánh Đế.
Hiện giờ, trong Trung Bách cổ thành, người các thế lực,cơ bản không có thấp hơn cảnh giới Thánh Đế.
Thánh Đế cao cao tại thượng bên ngoài, hiện tại, ở trong Trung Bách cổ thành, ngược lại trở thành tồn tại nhỏ yếu nhất.
Đối với việc này, Mục Vân cẩn thận quan sát.
Rõ ràng phát hiện, trong các thế lực tông môn lớn, võ giả cảnh giới Thánh Đế, cư nhiên xuất hiện rất nhiều.
Cốc Thanh Dực giải thích:
- Trong Tiêu Dao Sơn chúng ta, Thánh Đế chừng hơn một ngàn, chẳng qua, ngày thường rất ít khi thấy.
- Thật ra ngươi cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu được, những trưởng lão chấp sự thiên phú cũng không xuất chúng trong tông môn, đến Thánh Đế, hao phí tâm huyết cả đời bọn họ.
- Trừ phi là loại thời khắc mấu chốt, nếu không bọn họ làm sao có thể xuất thế?
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu.
- Hơn nữa, Trung Bách Cổ Thành mở ra, rất nhiều thiên tài Thánh Tôn cực vị cảnh, đều bước vào cảnh giới Thánh Đế, cho nên, võ giả đến Thánh Đế, nhiều hơn.
Cốc Thanh Dực dứt lời, Y Duyệt lại nói thầm:
- Không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi... Làm cho người ta không nói gì...
Mục Vân mỉm cười, không nói nhiều.
Đám người Mục Vân đang đi vào trong thành, phía trước có một đội thân ảnh lao đến.
Một cỗ sát khí, tràn ngập toàn thân.
Mục Vân theo ánh mắt kia nhìn lại, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
- Tử Linh tộc, Nhiếp Trung Phong!
Nhìn thấy người nọ, trong mắt Mục Vân xuất hiện sát khí.
- Nhiếp Trung Phong.
Cốc Thanh Dực thấp giọng nói:
- Cánh tay phải của tộc trưởng Tử Linh tộc Linh Kình, Cổ Thánh Đế hậu kỳ, tên này, nhìn chằm chằm vào ngươi?
- Đúng!
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Chẳng qua, thiếu chút nữa bị làm thịt.
Lúc này Nhiếp Trung Phong, cánh tay trái trống rỗng, hiển nhiên, một kích kia của Diệp Vũ Thi, làm cho hắn căn bản không cách nào hồi phục.
- Mục Vân!
Nhiếp Trung Phong nhìn thấy Mục Vân, không che giấu được sát khí bại lộ.
Hiện tại, tựa hồ hận không thể đem Mục Vân xé thành mảnh nhỏ.
- Nhiếp Trung Phong.
Mục Vân cười nói:
- Chạy rất nhanh, bằng không hẳn là cùng Lỗ Công Tuyền, Tổ Thanh Chấp làm bạn, bất quá ngươi chạy như vậy, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ rất nhớ ngươi.
- Ngươi......
Thân thể Nhiếp Trung Phong bắt đầu khởi động sát khí.
Nhưng nghĩ đến nữ tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mục Vân, thực lực khủng bố kia, cho đến bây giờ, vẫn làm cho hắn cảm giác được trong lòng sinh hàn.
Khủng khiếp.
Phất phất tay, Cổ Thánh Đế sơ kỳ bị diệt.
Thậm chí một lần truy kích, thiếu chút nữa làm cho hắn ngã xuống.
Điều này thực sự khó khăn để chấp nhận.
Nếu bên cạnh Mục Vân vẫn luôn cất giấu một nhân vật như vậy, vậy làm sao giết được?
Chỉ là, hắn cũng hiểu được, nhân vật bực kia, nhất định là thủ đoạn bảo mệnh mà người nào lưu lại trên người Mục Vân, cũng không nhất định có thể phát tác theo thời gian.
Chuyện này, đã bẩm báo tộc trưởng, làm như thế nào, tộc trưởng tự có định đoạt.
Nhiếp Trung Phong vẫn chưa động thủ, mang theo mấy người lao nhanh về một phương hướng khác trong thành.
- Tên này, cư nhiên thiếu một cánh tay...
Y Duyệt kinh ngạc nói:
- Chỉ sợ Thất đại đế ra tay, cũng rất khó lưu lại một cánh tay của hắn.
- Xem ra, Trung Bách cổ thành, quả nhiên nguy cơ bốn phía.
Mục Vân hiện tại vẫn chưa nói rõ, đây là do mẫu thân mình gây ra.
Thanh Đế Diệp Vũ Thi!
Thanh danh này, ở đại thiên thế giới, cực kỳ vang dội.
Cho dù hắn nói, Thanh Đế Diệp Vũ Thi là mẫu thân của hắn, chỉ sợ ở Khôn Hư giới này, cũng không ai tin.
Mục Vân lơ đãng phát hiện, phú nhị đại như mình thật quá đáng thương.
Muốn dựa vào danh tiếng của phụ thân cùng mẫu thân đùa giỡn uy phong, căn bản không có người tin.
Cháu ngoại của Đệ nhất thần đế Diệp Tiêu Dao.
Cháu trai của Tam Hoàng nhân tộc.
Con trai của Nhân đế Mục Thanh Vũ và Thanh đế Diệp Vũ Thi.
Những danh hiệu này cộng lại, cũng đủ dọa chết người.
Nhưng Mục Vân nghĩ, nếu hắn hiện tại nói ra, tám phần sẽ bị người ta mắng là kẻ ngốc?
Cuối cùng, đoàn người đi vào trong một tòa cung điện ở phía bắc thành.
Hiện tại, trong cung điện, các thân ảnh qua lại, một đám khí tức đều bất phàm.
Thánh Đế chiếm cứ đại đa số.
Thiên Thánh Đế chỉ có gần trăm người.
Mà Cổ Thánh Đế, càng là thưa thớt đến đáng thương.
Sài Vũ Phong đưa mấy người Mục Vân đến đại điện trung ương, một thân ảnh l đi ra, nhìn thấy Mục Vân, rõ ràng thở ra một hơi.
- Mấy năm nay, không gặp phải nguy hiểm gì chứ?
Tiêu Thanh Phong nhìn Mục Vân, thân thiết nói.
- Cũng may mạng lớn.
Mục Vân gật đầu nói:
- Bọn họ muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy.
Tiêu Thanh Phong gật gật đầu, nhìn về phía Mục Vân, lại sửng sốt lần nữa.
- Ngươi......
- Ừm, Cổ Thánh Đế sơ kỳ cảnh giới.
......
Không chỉ có Tiêu Thanh Phong, hiện tại, bảy tám vị lão giả đứng bên cạnh Tiêu Thanh Phong cũng là một đám lộ ra sắc mặt hoảng sợ.
Bảy tám vị này đều là Cổ Thánh Đế của Tiêu Dao Sơn.
Mỗi một vị đều là xương sống của Tiêu Dao Sơn.
Cổ Thánh Đế, đối với bất kỳ một tông môn nào mà nói, đều thuộc về nhân vật cực kỳ quan trọng.
Tiêu Thanh Phong tự nhiên nói cho mấy vị Cổ Thánh Đế thái thượng trưởng lão về chuyện của Mục Vân.
Huyền Sách Tử ưu ái.
Lời dặn dò của Cô lão.
Khiến cho bọn họ cũng đặc biệt chú ý Mục Vân.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Mục Vân đến Cổ Thánh Đế, thật sự khó có thể tiếp nhận.
Thật không thể tin được.
Tiến vào Trung Bách Cổ Thành, bất quá không đến hai mươi năm thời gian, nhưng Mục Vân, từ Thánh Đế sơ kỳ, vượt qua Thiên Thánh Đế, đến Cổ Thánh Đế.
Tốc độ như vậy, quả thật kinh người.
Mà bên cạnh Mục Vân, khí tức trong cơ thể Diệu Tiên Ngữ lúc này cũng vô cùng cường đại, so với Mục Vân càng thêm lợi hại.
Cái này tương đương với, Tiêu Dao Sơn có thêm hai vị Cổ Thánh Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận