Vô Thượng Thần Đế

Chương 411: Uy lực, hiện!

Mà đổi thành một bên, kia Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên vội vàng đón lấy Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Không tiễn sao? Hừ, Mục Vân, tử kỳ của ngươi đến rồi!
Nhìn Mục Vân, Thạch Trung Nguyên đột nhiên quát:
- Hôm nay, chính là ngươi ngày Đông Vân thành diệt thành.
- Diệt thành?
- Ngươi cho rằng, tám trăm triệu linh tinh dễ cầm như vậy sao?
Thánh Vũ Phong quát:
- Người tới, giết cho ta, hôm nay, người Vân Minh, một người cũng không để lại!
Giết!
Đột nhiên, nơi xa xuất hiện từng điểm đen, những điểm đen kia cực tốc tới gần, biến thành đại quân to lớn, vọt thẳng về phía Đông Vân thành.
- Mục Vân, tám trăm triệu Tinh Linh hạ phẩm, nếu Thánh Đan tông ta và Tụ Tiên các giao cho ngươi như vậy, ngày sau, còn như đặt chân trên Trung Châu đại lục này thế nào?
Thánh Vũ Phong quát:
- Giao ra tám trăm triệu linh tinh, nếu không, diệt Vân Minh của ngươi.
Quả nhiên!
Nhìn thấy dáng vẻ Thánh Vũ Phong phát cuồng, đám người Vân Minh thở dài một trận.
Tám trăm triệu linh tinh, quả thực kếch xù, sao có thể dễ cầm như vậy!
Hiện tại, Thánh Đan tông và Tụ Tiên các đồng thời tức giận, lần này, Vân Minh gặp phải tai nạn, so với một lần trước càng thêm nguy hiểm.
- Hừ, sớm biết các ngươi sẽ như thế, muốn tới diệt Vân Minh ta, cũng phải xem thử các ngươi có bản sự kia hay không!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, hai tay đầu ngón tay lượn lờ hỏa diễm, Diệt Hồn Hắc Viêm dần dần hội tụ.
Bàn tay vỗ ra, Diệt Hồn Hắc Viêm tràn ngập trên tường thành.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, một Hỏa Long màu đen ầm vang nổ tung, ngọn lửa màu đen kia nháy mắt lan tràn ra, toàn bộ Đông Vân thành từ trên xuống dưới, lít nha lít nhít từng đạo hỏa tuyến, hình thành một tấm lưới lớn, bao trùm xuống.
Rầm rầm rầm...
Trước cửa thành, những võ giả hai tông tới gần thành trì, trong nháy mắt đến gần cửa thành, thân thể nhiễm phải ngọn lửa màu đen kia, trực tiếp bị ngọn lửa dẫn đốt, từng người vỡ ra.
Tia lửa tung tóe, võ giả xung quanh bị nhiễm phải Hắc Viêm, không ngừng kêu thảm.
Cho dù là chỉ dính lên một chút xíu hỏa diễm, từng người cũng là ngao ngao gào thét, thân thể bị dần dần thiêu đốt.
Chỗ kinh khủng của thiên hỏa, triệt để thể hiện ra.
- Đây là cái gì?
- Hộ thành đại trận!
Thánh Vũ Phong lạnh lùng nói:
- Chỉ là một Đông Vân thành, có thể có trận pháp lợi hại gì!
- Ta đến phá hắn!
Ngay lúc này, bên cạnh hai người vang lên một âm thanh, một bóng người biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Trảm Phong!
- Có Bạch Trảm Phong ra mặt sẽ không có vấn đề.
Thánh Vũ Phong cười nói:
- Bạch Trảm Phong kiếm thế cường đại, địa khí cực phẩm Trảm Long Kiếm, càng vô cùng sắc bén, chính là bản mệnh địa khí của hắn, đại trận này chỉ là bọt biển!
Thánh Vũ Phong nắm chắc lòng tin!
Bạch Trảm Phong cũng tự tin hơn gấp trăm lần.
Nhưng trong đại trận, Mục Vân lại càng lòng tin bạo rạp.
Chỉ là, bóng người Bạch Trảm Phong bay ra, một kiếm ẩn chứa kiếm thế cường đại kia, phối hợp với thực lực kinh khủng ngũ tầng Hồn Đàn của hắn, một kiếm ra, kiếm thế cường đại, trực tiếp chém về phía đại trận.
Một kiếm kia, kiếm mang ngàn trượng!
Một kiếm kia, kiếm thế như hồng!
Một kiếm kia, thanh thế rung trời, làm thiên địa biến sắc!
Nhưng...
Cũng không có tác dụng gì!
Tất cả mọi người sắc mặt kinh hãi nhìn thấy kiếm thế cuồng bạo của Bạch Trảm Phong, phối hợp với địa khí cực phẩm bộc phát, một kiếm bổ ra, bổ lên phía trên lưới lớn màu đen kia.
Thế nhưng một kiếm chém xuống, lưới đen to lớn lại phát ra một âm thanh phốc phốc.
Sau đó...
Không có sau đó.
Kiếm cầu vồng rơi xuống, chỉ vang lên một tiếng phốc phốc, kiếm mang ngàn trượng hóa thành hư không, nhưng lưới lớn vẫn y nguyên cứng chắc bao trùm trên Đông Vân thành.
Giống như cũng không có gì xảy ra.
Toàn trường yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió thổi qua.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đường đường là kiếm khách tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn ngũ trọng, chú tạo ngũ tầng Hồn Đàn - Bạch Trảm Phong, uy lực một kiếm chỉ giống như một viên đá nhập vào trong biển rộng sóng cả mãnh liệt, ngay cả bọt nước cũng không nhìn thấy.
Một màn này, quá mức rung động, cũng quá mức buồn cười.
- Ha ha...
Rốt cục, trên Đông Vân thành không biết là ai nhịn không được cười ha ha lên, toàn bộ Đông Vân trên thành, tiếng cười to nháy mắt như sóng triều khuếch tán ra.
Ngay cả kiếm khách tuyệt thế cảnh giới ngũ tầng Hồn Đàn - Bạch Trảm Phong cũng không phá nổi, bọn hắn sợ cái gì?
Lúc này, đám người Vân Minh mới hiểu được, vì sao Mục Vân lại tự tin như thế, thì ra hắn sớm đã làm tốt toàn bộ chuẩn bị.
- Bạch Trảm Phong, ngươi đang làm cái gì đó?
Thấy cảnh này, Thánh Vũ Phong đỏ mặt một trận, nhịn không được quát.
- Sao lại như vậy?
Lúc đầu, Bạch Trảm Phong tiêu sái vung ra một kiếm, lúc này cũng ngốc ở trước cửa thành.
- Không thể nào!
Hét lớn một tiếng, Bạch Trảm Phong lần nữa vung ra một kiếm.
Bá bá bá...
Trong lúc nhất thời, Bạch Trảm Phong vung ra trọn vẹn trên trăm kiếm, thế nhưng mỗi một kiếm khí đều giống như đổ xuống sông xuống biển, căn bản không có chút gợn sóng nào.
- Hừ! Còn nói là cường giả Niết Bàn cảnh, chú tạo ngũ tầng Hồn Đàn, thứ đồ gì!
Mục Vân cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Trảm Phong kia, giễu cợt nói.
- Ngươi...
Ánh mắt Bạch Trảm Phong lạnh lẽo, kiếm thế có ý định, Trảm Long Kiếm trong tay phát ra từng tiếng long ngâm.
- Bổ, đến, bổ tiếp đi, ta cứ đứng ở trong trận pháp này, nếu ngươi có thể phá vỡ trận pháp, thì cứ một kiếm giải quyết ta!
Mục Vân tiến lên một bước, đùa cợt nói.
Nhìn thấy Mục Vân kia trêu tức như vậy, thân thể Bạch Trảm Phong dần dần phát run.
Thân là cao thủ nhất đẳng trong Thánh Đan tông ở Trung Châu, hắn chưa từng nhận vũ nhục như vậy.
Bị Mục Vân trêu tức trêu chọc đùa cợt trước mặt mọi người, quả thực giống như sống sờ sờ đánh trên mặt hắn một bàn tay.
- Phốc...
Một hơi giấu ở ngực, đột nhiên, Bạch Trảm Phong sắc mặt trắng nhợt, tức đến phun ra một ngụm máu tươi.
- Ai u, Bạch đại kiếm khách thế nào rồi? Ta còn chưa xuất lực, ngươi đã ngã sao?
Nhìn Bạch Trảm Phong, Mục Vân cười ha ha nói.
Kiếm khách nổi tiếng lâu đời?
Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, Bạch Trảm Phong này đúng là lợi hại, chỉ là có chút đần, đại trận này chính là hắn dùng hai loại thiên hỏa làm năng lượng, dùng Đông Vân thành làm căn cơ.
Cho dù một mình hắn mạnh hơn thì cũng khó có thể chống lại với lực lượng của hai loại thiên hỏa và một tòa thành thị.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạch Trảm Phong hiện ra thần sắc thanh bạch, vừa giận vừa tức, lần nữa giơ tay lên, Trảm Long Kiếm phát ra một tiếng long ngâm, trực tiếp oanh ra một kiếm.
Oanh...
Chỉ là, một kiếm vung ra, chỉ là một tiếng oanh minh, thế nhưng đại trận kia, vẫn vững như bàn thạch.
- Đánh mệt không? Hiện tại, nên ta để ngươi xem, Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận này lợi hại như thế nào!
Mục Vân lau lau cái mũi, giữa hai tay lượn lờ hỏa diễm.
Cổ Ngọc Long Tinh bất ngờ xuất hiện ở trong tay hắn.
Rống...
Trong khoảnh khắc, một tiếng gầm gừ vang lên, cửu vĩ Hỏa Long lập tức xuất hiện.
Bóng người ngàn trượng, phủ phục phía trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận, chín đuôi kia giống như là chín kinh mạch, bao phủ toàn bộ trên bầu trời Đông Vân thành.
Long thủ lơ lửng ở chính giữa Đông Vân thành, một đôi long nhãn rực cháy ngọn lửa màu tím, nhìn xuống bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận