Vô Thượng Thần Đế

Chương 4114: Cổ Thiên Cung (2)

Bất quá bọn họ cũng đã tìm kiếm nửa ngày, không có phát hiện cái gì không đúng chỗ.
Nơi này thoạt nhìn kỳ quái, nhưng không phát hiện được chỗ nào kỳ quái, đây chính là kỳ quái lớn nhất.
- Mục Vân!
- Diệu Tiên Ngữ.
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Nhất thời, ba thân ảnh, hiện tại phi nước đại mà đến.
- Quả nhiên là hai người các ngươi, ra tay với tộc nhân Tử Linh tộc ta.
Trong tiếng quát to, ba người đã hiện ra thế chân vạc, vững vàng vây quanh Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ.
Mà người cầm đầu, Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ cũng không xa lạ.
Nhiếp Trung Phong.
Một vị Cổ Thánh Đế hậu kỳ cường giả của Tử Linh tộc.
Cảnh giới Cổ Thánh Đế hậu kỳ, trong mỗi một thế lực lớn, đều thuộc về tồn tại độc nhất vô nhị.
Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ cũng hiểu được điểm này.
- Rốt cục cũng tới rồi.
Nhìn thấy Nhiếp Trung Phong xuất hiện, khóe miệng Mục Vân chợt lóe lên mỉm cười.
Niếp Trung Phong bị mẹ hắn chặt đứt một tay, mặc dù là Cổ Thánh Đế hậu kỳ, nhưng hắn cùng Diệu Tiên Ngữ, đều là cảnh giới Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Đối mặt với Nhiếp Trung Phong, cũng không sợ hãi.
Ầm...
Cơ hồ không có bất kỳ lời nói nhảm, Nhiếp Trung Phong cùng hai người bên cạnh, giết ra.
Mục Vân cùng Diệu Tiên ngữ, tự nhiên càng không có lời nào để nói.
Nhiếp Trung Phong, Cổ Thánh Đế hậu kỳ.
Mà hai người kia, cảnh giới Cổ Thánh Đế sơ kỳ mà thôi.
Chỉ sợ Nhiếp Trung Phong cũng không biết, Mục Vân hiện tại, cũng không còn là Thiên Thánh Đế nữa.
Ầm...
Một va chạm, sắc mặt Niếp Phong Trung biến đổi, thân ảnh lui về phía sau.
Diệu Tiên Ngữ bày ra khí tức, cơ hồ tiếp cận hắn, mặc dù chưa tới Cổ Thánh Đế hậu kỳ, nhưng ít nhất cũng là Cổ Thánh Đế trung kỳ đỉnh phong.
Mà nhìn về phía bên kia, đôi mắt Nhiếp Trung Phong thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
Chỉ thấy hai gã võ giả Cổ Thánh Đế sơ kỳ đi theo hắn, hiện tại sắc mặt trắng bệch, há miệng máu tươi phun ra, bị Mục Vân hung hăng đè ép đánh.
- Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Sắc mặt Nhiếp Trung Phong hết sức khó coi.
Lần trước cánh tay hắn bị chém, Mục Vân bất quá chỉ là Thiên Thánh Đế.
Hiện tại, Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Đùa đấy à.
Tiến bộ nhanh chóng, cũng không nhanh như vậy chứ.
Mục Vân cũng mặc kệ, song quyền đánh giết ra ngoài.
Đạo đạo công kích, hiện ra uy năng cường đại của Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Một màn này, làm cho Nhiếp Trung Phong hoàn toàn không nói gì.
Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Mục Vân...
- Đừng phân tâm.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên xuất hiện, Nhiếp Trung Phong vội vàng ứng phó.
Thế nhưng, hai vị Cổ Thánh Đế sơ kỳ trưởng lão của Tử Linh tộc hiện tại không có vận khí tốt như vậy.
Bị Mục Vân sống động ra một quyền tiếp một quyền, đánh đến hộc máu.
Mặc dù át chủ bài đều ra, nhưng dưới cảnh giới tuyệt đối chênh lệch, căn bản không cách nào phản kháng được.
Phanh...
Hai tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.
Hai gã trưởng lão kia, thân thể bạo liệt, hồn phách bị Mục Vân bắt lấy, cắn nuốt.
Đối đãi với người Tử Linh tộc, Mục Vân cũng không khách khí.
Chém giết hai người, Mục Vân thở ra một hơi.
Đây chính là sự cường đại của Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Cảnh giới Cổ Thánh Đế, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, mỗi một cảnh giới, có chênh lệch thật lớn.
Hai người không có biện pháp để cho hắn đạt tới cảnh giới viên mãn.
Bất quá không gấp gáp, vậy còn có một Nhiếp Trung Phong.
Ánh mắt Mục Vân nhìn về phía Nhiếp Trung Phong, sát khí hiện lên.
Hiện tại, Nhiếp Trung Phong đột nhiên cảm giác được, đáy lòng lạnh lẽo.
Dường như, tình hình không thuận lợi.
Tử Linh tộc trong khoảng thời gian này, ở trong cổ địa, tử thương quá mức thảm trọng, hơn nữa rất kỳ quái.
Tựa hồ chuyên môn có người đối phó Tử Linh tộc.
Hắn dẫn theo hai gã Cổ Thánh Đế, chuyên môn phụ trách điều tra việc này.
Nhưng không nghĩ tới, chuyện này lại có liên quan đến Mục Vân.
Người này, cư nhiên không tránh né, bắt đầu tàn sát tộc nhân Tử Linh tộc.
Điều này đủ để nói rõ, Mục Vân đã có tự tin, có thể chống lại Tử Linh tộc.
- Đồ khốn kiếp.
Nhiếp Trung Phong hét lớn một tiếng, cánh tay duy nhất hiện tại tản mát ra khí xuất huyết sâm sâm.
Xương cốt màu đen phun ra, giống như từng gai xương, từ trong cơ thể hắn chui ra.
Những cái gai xương kia hết sức đen kịt, lóe ra hàn mang.
- Chịu chết đi!
Nhiếp Trung Phong cực kỳ tức giận.
Hai Cổ Thánh Đế trung kỳ, cư nhiên nhìn thấy hắn không chạy, còn muốn giết hắn.
Cho dù mất đi một cánh tay, nhưng đối mặt cổ Thánh Đế trung kỳ, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Ầm...
Trong phút chốc, thiên địa sắc biến, một mảnh địa vực lung lay sắp đổ.
Toàn bộ mặt đất, điên cuồng run rẩy.
Ba người chiến đấu, cơ hồ phong vân kịch biến, sơn hải sụp đổ.
Mà trong lúc ba người giao chiến, cũng không có phát hiện, luật động của đại địa, đã không phải theo ba người va chạm mà lên.
Mà là tự vận chuyển.
Trong phạm vi mười dặm, mặt đất vẫn luôn sụp đổ.
Mà loại sụp đổ này, ước chừng kéo dài nửa nén hương thời gian.
Thân ảnh ba người đã ở vị trí dưới đất mấy trăm trượng.
Mà thẳng đến hiện tại, ba người mới ý thức được chuyện không đúng.
Mặc dù bọn họ va chạm long trời lở đất, nhưng không nên chỉ trong phạm vi mười dặm.
Nhất thời, ba thân ảnh đình chỉ giao thủ.
Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ đứng một chỗ, nhìn bốn phía, nhất thời ngạc nhiên.
Mà bên kia, trong mắt Nhiếp Trung Phong lại xuất hiện một tia mừng như điên.
- Đây là... Cổ Thiên Cung.
Thần sắc Nhiếp Trung Phong tựa như điên cuồng, nhịn không được gào thét nói:
- Cổ Thiên Cung, thật sự là Cổ Thiên Cung.
- Không nghĩ tới, cửa vào ở chỗ này.
Nhiếp Trung Phong đã hưng phấn không cách nào che dấu, hiện tại căn bản không thèm để ý Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ vẫn còn ở đây.
- Mục Vân!
Nhiếp Trung Phong nhìn về phía hai người Mục Vân.
- Ba người chúng ta tiếp tục giao thủ, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
- Nơi này, chính là lối vào Cổ Thiên Cung, Cổ Thiên Cung, chính là mật địa năm đó Cổ Thiên Uyên tự mình chế tạo, chuyên môn để dành của cải nhiều năm của hắn.
- Ta cùng các ngươi tách ra, mọi người đều lấy nhu cầu, giao chiến tạm thời dừng tay.
Nhiếp Trung Phong nghiêm túc nói:
- Ta cùng ngươi cũng không có đại cừu, võ giả chúng ta tu hành, chú trọng chính là thực lực.
- Thực lực Linh Kình mạnh hơn ta, cho nên là tộc trưởng Tử Linh tộc, có thể mệnh lệnh cho ta, lần này nếu thật sự phát hiện truyền thừa của Cổ Thiên Uyên, cũng trên cơ bản là của hắn.
- Nhiếp Trung Phong ta, không cam lòng cả đời là chó của Linh Kình.
- Nơi này ngươi ta phát hiện, hai người chúng ta làm của riêng, chẳng phải tốt hơn sao?
Nhiếp Trung Phong dứt lời, nhìn về phía Mục Vân.
- Không giết ta, Tử Linh tộc các ngươi có thể sẽ bị diệt khẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận