Vô Thượng Thần Đế

Chương 4115: Hút Chết Ngươi (1)

- Bất kể là Đan Đế phủ, hay là người đứng sau mệnh lệnh Tử Linh tộc các ngươi, nhất định cũng sẽ không để cho Tử Linh tộc các ngươi sống sót.
- Ha ha...
Nhiếp Trung Phong lại cười nói:
- Ngươi không khỏi quá khinh thường Nhiếp Trung Phong của ta.
- Đạt được di tích ủa Cổ Thiên Uyên, ta bước vào Quân vị, đến lúc đó tiến vào vị diện cao cấp, quản cái gì Tử Linh tộc diệt vong, quan hệ gì đến ta?
- Ta theo đuổi chính là thực lực cường đại, cũng không phải trở thành chó săn của người khác.
Nghe được lời này, khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch.
- Tốt!
Mục Vân gật đầu nói:
- Nơi này, chúng ta cùng ngươi tiến vào, mọi người đều lấy những gì mình cần, ai nhìn thấy trước, tìm được thứ gì đó, chính là của người đó.
- Một lời đã định.
Nhiếp Trung Phong dứt lời, không nói hai lời, lựa chọn phía đông, xông vào.
Vách tường giống như hư ảo, thân ảnh Nhiếp Trung Phong, nhất thời biến mất không thấy.
Mục Vân mang theo Diệu Tiên Ngữ, tiến vào phía tây.
Trong lúc ầm ầm, thân ảnh hai người xuất hiện giữa một mảnh cung điện thật lớn.
Cung điện kia, mỗi một tòa đều cao trăm trượng, kim bích huy hoàng, khí thế kết cấu đều làm cho người ta hít thở không thông.
Ngay cả Diệu Tiên Ngữ, hiện tại đều kinh ngạc một phen.
- Nơi này...
Diệu Tiên Ngữ nhịn không được nói:
- Chế tạo thật xa xỉ, xem ra, Cổ Thiên Uyên kia, từng dựa vào Vạn Dẫn Môn, thật sự đến rất nhiều nơi trong đại thiên thế giới, trộm rất nhiều đồ.
Mục Vân gật gật đầu.
- Khó trách Nhiếp Trung Phong kích động như thế, ở nơi này, nếu phát hiện ra một món đồ khó lường, tên kia, đến trình độ sóng vai cùng Thất đại đế, cũng không phải không có khả năng.
Mục Vân nghiêm túc nói:
- Đã như vậy, chúng ta không thể để cho hắn vừa lòng như ý.
- Đi trước đi xem một chút, nơi này rốt cuộc có cái gì kỳ lạ.
- Tốt!
Hai người cất bước, tiến vào giữa điện.
Bốn phía, từng tầng nguyên lực thiên địa nồng đậm, không ngừng tụ tập, kích thích tứ chi bách hài.
Tu hành ở đây, tuyệt đối nhanh hơn gấp mười lần so với ở bên ngoài.
Đập vào mắt, đầy màu sắc, từng tòa cung điện này, kim bích huy hoàng, cũng không phải ở nơi này chế tạo, mà bị chuyển đến.
Diệu Tiên Ngữ nhìn bốn phía, tán thưởng nói:
- Có đồ Long tộc, có đồ của Phượng tộc, cũng có đồ của Tiêu Dao Thánh Khư...
- Xem ra Cổ Thiên Uyên, năm đó thật sự rất hào hùng, chuyện như vậy, đổi lại người thường, cho dù có được Vạn Dẫn Môn, chỉ sợ cũng không dám làm.
Mục Vân cũng gật đầu.
- Ừ?
Hai người đi ngang qua một gian điện, Mục Vân cảm giác được, một đạo khí tức, hấp dẫn khác nhau.
- Hương vị của long huyết...
Mục Vân hiện tại nhịn không được mở lời.
Hắn tu luyện long thể, hiện giờ, đã không đủ nhìn, long huyết, có thể nói là đại bổ.
Mục Vân theo mùi, không ngừng tới gần phía trước.
Trong một đại điện cao hơn mười thước, từng tầng khí tức sôi trào, hiện tại tản ra khí huyết.
Mục Vân nhìn thấy khí huyết sôi trào, trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng.
- Thật sự là long huyết.
Thân thể long hóa hắn ngưng luyện, bản thân cần long hồn, long cốt, long huyết không ngừng đề cao.
Mà đề cao này cần lực cường hóa cực lớn.
Thế nhưng đại thiên thế giới, tuy rằng mênh mông, nhưng Long tộc, chính là nhất đẳng chủng tộc, cao cao tại thượng.
Trong Khôn Hư giới, Mục Vân không cách nào tiếp xúc với Thần Long.
Mà hiện tại, khí tức long huyết trong điện này làm cho tâm thần người ta mênh cung.
Mục Vân cất bước tiến vào trong đại điện.
Hiện tại, trong đại điện cũng không phải xa hoa trang trí xa xỉ. Mà là tràn ngập từng đạo khí tức tang thương.
Toàn bộ đại điện, chỉ có một cái giếng cổ ở bên trong.
Khí tức long huyết kia phát ra từ trong giếng cổ.
- Sao?
Quy Nhất cũng kinh hô một tiếng.
- Làm sao vậy?
- Ngươi không cảm thấy một tia hoang khí sao?
Hồng hoang khí.
Quy Nhất khôi phục cần rất nhiều hồng hoang khí.
- Ta không có cảm ứng đặc thù gì đối với hồng hoang khí, làm sao biết được?
Mục Vân nói.
- Chẳng qua, ngươi nói như vậy, nơi này, có lẽ không chỉ đơn giản như là long huyết.
Mục Vân đi tới bên giếng cổ, nhìn bên trong giếng cổ.
Đột nhiên, một trận khí tức trời đất quay cuồng, hoàn thành trong đầu.
Cả người hắn giống như vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ, đau đớn không thôi.
- Đừng nhìn.
Mục Vân một tay giữ chặt Diệu Tiên Ngữ.
- Là huyễn trận!
Mục Vân trầm giọng nói:
- Hơn nữa là ảo trận cực kỳ mãnh liệt.
Mục Vân nói xong lời này, Diệu Tiên ngữ cũng thở ra một hơi.
- Xem ra, long huyết này, cũng là bảo bối trước đây của Cổ Thiên Uyên.
- Chẳng qua, Cổ Thiên Uyên chỉ sợ là không cách nào tiêu thụ, cho nên đặt long huyết ở lại chỗ này.
- Nhưng ảo trận này...
Mục Vân nhíu mày nói:
- Chỉ sợ ít nhất là cấp bậc mạnh nhất trong cửu cấp ảo trận.
Cửu cấp Cổ Thánh Trận, thật ra cũng có phân chia cao thấp.
Thứ nhất là thi trận giả trận pháp trình độ cao thấp.
Mà thứ hai, chính là bản thân trận pháp cao thấp.
Hai thứ này cũng quyết định đến khác biệt thật lớn giữa những Cổ Thánh trận sư.
Mục Vân có thể cảm giác được.
Mình so với Cổ Thánh trận sư bố trí trận pháp này, chính là tiểu vu gặp đại vu.
- Nàng hộ pháp cho ta!
Mục Vân mở lời:
- Trận này, không phải không thể cởi bỏ.
- Tốt!
Thân là Cổ Thánh trận sư, đối với trận pháp, không chỉ muốn học tập, càng phải nghiên cứu.
Cổ Thánh trận sư cấp thấp không phải không có cơ hội phá vỡ trận pháp do Cổ Thánh Trận Sư cao cấp bố trí.
Cô lão trước kia nói qua, mỗi một trận pháp, đều có khuyết điểm.
Cho nên trận pháp sư khống chế, chính là vì bù đắp khuyết điểm.
Nếu mà trận pháp sư không có ở đây, khiếm khuyết của trận pháp sẽ không ai bù đắp, chỉ cần nhẫn nại tìm tới, tóm lại là có thể tìm được.
Mục Vân nhìn phía dưới, trong mắt lóe lên hào quang.
Từng tia trận văn lưu động mà ra, trượt vào trong giếng cổ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Mục Vân ngưng tụ ra ít nhất hơn một ngàn vạn trận văn, nhưng giếng cổ kia, giống như tĩnh mịch xuống, không có bất kỳ phản hồi nào.
Chỉ là, Mục Vân cũng không sốt ruột.
Dễ phá giải cửu cấp Cổ Thánh Trận nếu như thế, vậy thì không gọi là Cửu cấp Cổ Thánh Trận.
Hạ quyết tâm, toàn thân Mục Vân cao thấp, khí tức ngưng tụ.
Tiếng nổ vang vang lên từng đạo.
Giếng cổ, rốt cục cũng có động tĩnh.
Đông...
Tiếng nổ nặng nề vang lên, sắc mặt Mục Vân hiện tại trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
- Vân lang...
Diệu Tiên ngữ vội vàng tới đỡ Mục Vân.
- Ta không sao!
Mục Vân mở lời:
- Chỉ là bị một ít cắn trả, cũng không có gì đáng ngại.
- Trận pháp...
- Phá rồi!
Mục Vân gật đầu nói.
Hai người đứng ở rìa giếng cổ, Mục Vân vẫn chưa đi xuống.
- Như vậy, ta đi xuống trước, nàng ở chỗ này chờ ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận