Vô Thượng Thần Đế

Chương 4118: Đối mặt với Tử Linh tộc (1)

Mục Vân hiện tại giống như ăn trúng thuốc tăng lực, mãnh liệt không thể ngăn cản.
Vấn đề là, mỗi một lần va chạm, lực lượng cổ động trong thân thể Mục Vân đều hết sức khủng bố.
Hắn tựa hồ không phải có cường độ thân thể của Cổ Thánh Đế trung kỳ, mà là Cổ Thánh Đế hậu kỳ, không, không chỉ như thế.
Hiện tại, Thạch Thanh Nham cùng Thạch Kiên đều nhìn ra một tia hoảng sợ từ trong mắt đối phương.
- Giết!
Tiến lên, Mục Vân lại đánh ra một quyền.
Đông...
Tiếng nổ nặng nề vang lên.
Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên theo.
Hai tay Thạch Kiên máu tươi đầm đìa, kinh khủng không thôi.
Nhìn thấy một màn này, Thạch Thanh Nham sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mục Vân hiện tại cũng là ngón tay uốn cong, thiên địa dung lô xuất hiện ở lòng bàn tay.
Hắn vừa rồi đánh ra song quyền, công kích hai người.
Chẳng qua, quyền phong công kích Thạch Kiên, đồng thời, Thiên Địa Hồng Lô cũng giết ra.
Tiếng nổ vang nổ tung, Thạch Kiên trong lúc nhất thời trúng chiêu, hai tay nổ thành huyết vụ.
Mục Vân không chút dừng lại, lần thứ hai giết ra.
Lấy một địch hai, không ai có thể ngăn cản.
Đông...
Lại là một tiếng rắc rắc vang lên.
Bàn tay Mục Vân vung ra, lần này, không còn là thiên địa dung lô, mà là Chỉ Thiên kiếm.
Chỉ Thiên Kiếm phóng ra, đánh về phía Thạch Thanh Nham.
Nhưng thương thiên chi nhãn lại bất ngờ mở ra.
Một luồng máu tươi lưu lại, không gian lưỡi dao sắc bén, bao bọc thân thể Thạch Kiên.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên.
Vai trái Thạch Kiên bị thiên địa dung lô đập nát một mảnh xương cốt.
Thạch Thanh Nham hoảng hốt.
Mục Vân bắt đầu ra sát chiêu.
- Rút đi!
Thạch Thanh Nham hét to.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đều phải chết.
Không chút do dự, Thạch Thanh Nham độn đi.
Mục Vân cũng không ngăn cản.
Dù sao hắn chỉ là Cổ Thánh Đế trung kỳ, Thạch Thanh Nham là Cổ Thánh Đế hậu kỳ, muốn chạy, hắn thật ngăn không được.
Nhưng, Thạch Thanh Nham có thể chạy, Thạch Kiên lại không được.
Thạch Kiên bị thương rất nặng, hiện tại trở thành mục tiêu chủ yếu của công kích Mục Vân.
Chỉ Thiên kiếm, thiên địa dung lô, thương thiên chi nhãn, thay phiên nhau công kích.
Mỗi một kích của Mục Vân, uy lực đều đang dần tăng lên.
Một tiếng rắc vang lên, mặt đất cuồn cuộn ba động.
Thân thể Thạch Kiên ầm ầm ngã xuống đất, Chỉ Thiên Kiếm của Mục Vân theo sát hạ xuống.
Phốc xuy một tiếng, ngay cả hồn phách của Thạch Kiên cũng bị đóng đinh trên mặt đất.
- Chạy không thoát!
Mục Vân trầm giọng quát.
- Ngươi......
Thân Thể Thạch Kiên bị phá hủy không ra bộ dáng, hồn phách bị Mục Vân chế phục, tiếng đều trở nên khàn khàn.
- Đừng nói nhảm nữa.
Mục Vân chuyển động một kiếm, phanh một tiếng, hồn phách của Thạch Kiên nhất thời tan thành mây khói.
Diệu Tiên Ngữ mang theo Thiết Công cùng Chử Ha hai người mà đến.
- Giết!
Mục Vân không chút do dự.
- Đừng giết ta, đừng giết ta.
Chử Ha cầu xin tha thứ nói:
- Ta bất quá là một tán tu, không oán không thù với ngươi, là bọn họ uy hiếp ta!
- Ngươi đường đường là Cổ Thánh Đế hậu kỳ, uy hiếp ngươi?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Khôn Hư giới rộng lớn như vậy, Cổ Thánh Đế hậu kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi còn có thể bị uy hiếp?
Bàn tay vung lên, Chử Ha sinh cơ tiêu tán.
Thiết Công tức giận không thôi, trong lúc hùng hùng hổ hổ bị Mục Vân chém giết.
Trong nháy mắt này, cảnh tượng có chút yên tĩnh.
Tam đại Cổ Thánh Đế, chết.
Diệu Tiên ngữ nhìn Mục Vân, đôi mắt đẹp chớp động.
- Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh.
Mục Vân cười nói:
- Thuận tiện, truyền công cho nàng.
Nghe được hai chữ truyền công, sắc mặt Diệu Tiên ngữ đỏ lên.
Hai thân ảnh nhất thời rời đi.
Mà cùng lúc đó, Thạch Thanh Nham thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt không chọn đường chạy trốn.
Một vị đường đường là Cổ Thánh Đế hậu kỳ, giờ khắc này, lại giống như người tị nạn.
- Đáng chết, đáng chết.
Thạch Thanh Nham mắng:
- Mục Vân, ngươi đáng chết, đáng chết.
Thạch Thanh Nham nằm mơ cũng không nghĩ tới, vốn nên là bọn họ đuổi giết Mục Vân.
Nhưng đến mức này, lại là sáu người bọn họ, tổn thất hầu như không còn, chỉ còn lại có một mình hắn, vẫn là chạy nhanh, bằng không sẽ chết.
Tên này, nhất định phải chết!
Hạ quyết tâm, trong mắt Thạch Thanh Nham, một tia sát khí trôi nổi.
Hiện tại việc cấp bách nhất là tìm kiếm Nham Ma Đế đại nhân, bẩm báo việc này.
Đối với Thạch Thanh Nham, Mục Vân biết, giết Thạch Kiên đã không tệ.
Lực lượng bên trong thân thể hắn có chút hỗn loạn, nếu như không phát tiết, chính hắn đều sẽ xong đời.
Giờ khắc này, trong cổ thành, trong một thiên điện, trên giường, hai đạo thân ảnh dây dưa lẫn nhau.
Một trận chiến đấu vui vẻ đầm đìa trôi qua, hai người tách ra.
Mục Vân khoanh chân ngồi, thở ra một hơi.
Diệu Tiên Ngữ cũng mặc sa y, khoanh chân ngồi xuống.
Trong cơ thể Mục Vân, long huyết sôi trào dần dần an ổn lại, bị Mục Vân khống chế.
Mà tinh khí thần của tam đại Cổ Thánh Đế, lúc này bị nhất nhất hấp thu, tiến vào trong thân thể.
Giờ khắc này, Mục Vân có thể cảm giác được khí tức trong cơ thể cường đại.
Tràn ngập uy nghiêm vô tận, nóng nảy, càng mang theo lực ngưng luyện khiến người ta không thể bỏ qua.
- Phá đi!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, trong lòng có một đạo lực lượng, hiện tại bàng bạc bốc lên.
Khí huyết của Cổ Thánh Đế trung kỳ, hiện tại ngưng tụ, trùng kích, hồn phách, khí huyết, cốt nhục, triệt để ngưng luyện hợp nhất.
Trong thời gian ngắn, trong thiên địa, bàng bạc nguyên lực, không ngừng hội tụ, khí tức nguyên lực cường đại, ngưng tụ ở bên trong thân thể.
Ù ù...
Tiếng ong ong trầm thấp vang lên.
Cổ Thánh Đế hậu kỳ.
Mà cùng lúc đó, trong thân thể Diệu Tiên Ngữ, một đạo khí tức bành trướng mắt tràn ra.
Là khí huyết cường đại của Cổ Thánh Đế hậu kỳ.
Đột phá kép.
Mục Vân mở hai mắt ra, nhìn Diệu Tiên Ngữ.
- Đột phá?
- Ừm.
Diệu Tiên ngữ gật gật đầu.
Cổ Thánh Đế hậu kỳ, ở trong Khôn Hư giới này, hai người, không cần sợ gì nữa.
Mục Vân mím môi cười.
Đột phá như vậy, khiến cho khí tức ngưng tụ của bản thân hắn, tất cả đều chạy nước rút lên thân thể, thư sướng.
Hiện giờ, uy lực của Cửu Tinh Bá Thiên Thể và Kim Viêm Kiếm Quyết sẽ đạt được tăng phúc thật lớn.
Kim Long chiến giáp, có thể nói ngưng tụ gấp bội.
Hơn nữa Luân Hồi chi môn, thương thiên chi nhãn, thiên địa dung lô.
Cổ Thánh Đế hậu kỳ, khó gặp đối thủ.
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Tựa hồ nghẹn khuất lâu như vậy, lần này, không cần nghẹn khuất.
Một tiếng thét dài, từng đạo long ngâm truyền ra xa.
Mục Vân không chút lo lắng sẽ khiến người khác chú ý.
Cho dù Thất đại đế ở đây, hắn cùng Diệu Tiên Ngữ hai người liên thủ, cũng căn bản không sợ.
Tử Linh tộc.
Nham Ma tộc.
Quang Minh giáo đình.
Những người muốn giết hắn đều có thể đến.
Trong lúc hét nhẹto Mục Vân nhìn về phía Diệu Tiên Ngữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận