Vô Thượng Thần Đế

Chương 412: Ngươi Uy Hiếp Ta?

- Cút!
Quát khẽ một tiếng, âm thanh Mục Vân vang lên, trong long chủy, một hỏa cầu màu tím đường kính hơn ngàn mét, trong khoảnh khắc nổ ra.
Hỏa cầu lao nhanh, bay thẳng về phía Bạch Trảm Phong.
Ầm ầm...
Nhìn thấy hỏa cầu vọt tới, Bạch Trảm Phong biến sắc, bổ ra một kiếm, những nơi vết kiếm đi qua, mặt đất vỡ ra một đạo dài ngàn mét vết rách.
- Phá Long Kiếm Vũ!
Quát khẽ một tiếng, ngũ tầng Hồn Đàn dưới chân Bạch Trảm Phong tốc độ cực nhanh, âm thanh đinh đinh đinh không ngừng vang lên, trường kiếm vang lên tiếng đinh đinh đinh, từng lưỡi kiếm xuất hiện, chạy về phía hỏa cầu kia.
Chỉ là, kiếm ảnh xuất hiện, tốc độ hỏa cầu lại không giảm chút nào, từ đầu đến cuối cao tốc xoay tròn tiến lên.
- Lui, mau lui lại!
Nhìn thấy kia kiếm ảnh, Bạch Trảm Phong vội vàng quát.
- Lui? Hướng chỗ nào lui?
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, màu tím hỏa cầu, tại thời khắc này, ầm vang ở giữa nổ tung.
Ầm ầm...
Trầm thấp tiếng nổ đùng đoàng vang lên, hỏa cầu giống như pháo hoa tản ra, mỹ lệ kinh diễm.
Thế nhưng cái này pháo hoa, lại là mang theo trí mạng bạo tạc uy hiếp cùng tổn thương.
Rầm rầm rầm âm thanh nổ tung, từng đạo màu tím hỏa ảnh, nháy mắt chớp mở, hỏa cầu khổng lồ kia phân tán ra, hóa thành từng tiểu tiểu hỏa cầu, phóng vào trong đám người.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa, tiếng la khóc, xen lẫn cùng một chỗ, mỗi một âm thanh đều làm người ta cảm thấy lỗ tai run lên.
- Mục Vân!
Thấy cảnh này, thần sắc Thánh Vũ Phong lạnh lẽo, bỗng nhiên quát.
- Như thế nào?
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Ta chỉ làm một giao dịch với các ngươi, tám trăm triệu Tinh Linh hạ phẩm đổi hai đầu các ngươi cho rằng mệnh người rất quan trọng, không đáng sao?
- Bằng ngươi cũng xứng làm giao dịch với chúng ta, ngươi há lại có thể so sánh với bát đại thế lực, còn muốn giao dịch?
Thạch Trung Nguyên thần sắc lạnh như băng nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ co đầu rút cổ trong Đông Vân thành, cả một đời.
- Ngươi uy hiếp ta sao?
- Uy hiếp ngươi lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn có thể ra giết ta hay sao?
- Ta đương nhiên không giết được ngươi, thế nhưng hắn lại không nhất định!
Thần sắc Mục Vân lạnh lẽo, cười nhạo nói:
- Lúc đầu ta chỉ là vì bảo đảm vạn nhất, cho nên động một chút tay chân, hiện tại xem ra, người và người cơ bản nhất tín nhiệm cũng không có, ta động tay chân còn có thể cần dùng đến.
Nghe thấy lời này, Thạch Trung Nguyên biến sắc, nhìn Thạch Kinh Thiên bên cạnh, lại nhìn Mục Vân một chút, quát:
- Mục Vân, ngươi đến cùng đã làm gì?
- Đã làm gì?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Chính ngươi không nhớ kỹ lời ngươi vừa nói sao? Nếu ta ra ngoài, ngươi sẽ chém ta thành muôn mảnh sao? Vậy bây giờ chính ngươi cứ xem nhi tử của ngươi bị chém thành muôn mảnh như thế nào đi!
Mục Vân nâng bàn tay lên, nắm thành nắm đấm, dần dần nắm lên.
- A...
Trong nháy mắt Mục Vân nắm nắm đấm lên, Thạch Kinh Thiên đột nhiên ôm ngực, đổ xuống mặt đất, trên mặt chảy xuống giọt mồ hôi to như hột đậu, cả khuôn mặt trong chốc lát trắng bệch như tờ giấy, thân thể nhịn không được run.
- Cha.... Cha, tim ta, đau quá, đau quá!
Trên mặt Thạch Kinh Thiên lộ ra vẻ thống khổ, nhịn không được lớn tiếng kêu thảm.
- Kinh Thiên, Kinh Thiên, ngươi sao rồi?
Nhìn Thạch Kinh Thiên, Thạch Trung Nguyên lập tức lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Thạch Kinh Thiên.
- Mục Vân, ngươi đến cùng đã làm cái gì đối với nhi tử ta?
Thạch Trung Nguyên quát.
Vừa rồi hắn rõ ràng đã kiểm tra, Thạch Kinh Thiên toàn thân trên dưới, không có vết tích hạ độc, hắn chính là luyện đan sư bát tinh, ngay cả hắn cũng không có phát hiện, Mục Vân làm sao có thể hạ độc.
- Mua bán công bằng, ta đương nhiên có lưu chuẩn bị ở sau, ngươi vi phạm quy củ, vậy cũng đừng trách ta cũng vi phạm quy củ!
Mục Vân căn bản không quan tâm.
Chuyện hôm nay, hắn đã triệt để trở mặt với Tụ Tiên các, căn bản không thể nào có một chút cơ hội hòa hoãn.
- Cha!
...
Theo bàn tay Mục Vân nắm thật chặt, sắc mặt Thạch Kinh Thiên dần dần biến thành xám trắng, hai mắt lồi ra giống như mắt cá chết, cực kỳ kinh khủng.
- Buông tay, buông tay, Mục Vân, ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ đáp ứng ngươi!
Thạch Trung Nguyên rốt cục cầu xin tha thứ, nhìn Mục Vân đau khổ cầu khẩn nói.
- Sớm như vậy không được sao?
Mục Vân buông bàn tay ra, Thạch Kinh Thiên kia như nhận đại xá, thở hổn hển, sắc mặt cũng dần dần chuyển biến.
- Ta hạ độc cho hắn, ngươi có thể giải được, nhưng mà cũng phải hao phí một đoạn thời gian, từ từ sẽ giải được độc, lấy thêm hai ức linh tinh cho ta, đừng nói không mang, ta biết trên người ngươi mang theo!
Mục Vân không khách khí chút nào nói.
- Ngươi...
Sắc mặt Thạch Trung Nguyên phát lạnh.
Chuyến này, hắn đúng là lo lắng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Mục Vân sẽ lật lọng, sư tử há mồm, lại muốn linh tinh, cho nên mang nhiều hai ức, thế nhưng không ngờ, chuyện lại phát triển đến như vậy.
- Cho ngươi!
Sắc mặt Thạch Trung Nguyên phát lạnh, ném linh tinh ra, sau đó mang theo Thạch Kinh Thiên muốn rời khỏi.
- Chậm đã! Ta cho các ngươi đi rồi sao?
Mục Vân đột nhiên khẽ nói:
- Thạch Trung Nguyên, ngươi muốn đi có thể, dập đầu ba cái đối với Cam đại sư, năm đó ngươi làm chuyện gì, trong lòng mình rõ ràng, hiện tại, ta chính là trước đòi lại chút lợi tức cho Cam lão.
- Mục Vân, ngươi không được quá phận!
- Quá phận sao?
Mục Vân cười cười, nói:
- So với Thạch Trung Nguyên ngươi cướp vị trí và tích lũy cả đời của người ta, chút chuyện ấy không tính là gì chứ!
- Nhanh quỳ!
Âm thanh Mục Vân biến đổi, đột nhiên quát.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên lần nữa, Thạch Kinh Thiên lần nữa ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.
- Ta quỳ! Ta quỳ!
Hai mắt Thạch Trung Nguyên đỏ như máu, nhìn Mục Vân, rồi nhìn Cam Kinh Vũ, hận không thể lập tức xông lên, tự tay róc thịt hai người.
Thế nhưng vì con của hắn, hắn vẫn nhịn xuống.
Đăng đăng đăng...
Ba cái khấu đầu rơi xuống, cái trán Thạch Trung Nguyên chảy ra tiên huyết, ngực kịch liệt chập trùng.
Hắn hận, hận bị Mục Vân tính toán mọi việc!
Đứng dậy kéo Thạch Kinh Thiên đi, sát ý trong mắt Thạch Trung Nguyên, không cần nói cũng biết.
- Trừng cái gì mà trừng? Lại trừng một ánh mắt thử xem?
Nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của Thạch Trung Nguyên, Mục Vân quát.
- Ngươi...
Thạch Trung Nguyên xem như triệt để sợ Mục Vân, kéo Thạch Kinh Thiên, cũng không quay đầu lại, chạy trối chết.
Mà đổi thành một bên, Thánh Vũ Phong sớm đã vụng trộm kéo Thánh Tâm Duệ, chuẩn bị bỏ chạy.
Trên người Thạch Kinh Thiên bị hạ độc, vậy Thánh Tâm Duệ khẳng định cũng không ngoại lệ, hắn đã trả giá năm ức Tinh Linh hạ phẩm, lại bị hố một trận, tuyệt đối sẽ thổ huyết.
- Đi sớm như vậy làm cái gì, Thánh Vũ Phong?
Nhìn Thánh Vũ Phong, Mục Vân hơi mở miệng nói:
- Để Bạch Trảm Phong tiếp tục, tiếp tục công kích, đại trận này của ta còn giống như có một vài nơi không viên mãn, hắn đến thêm mấy lần, ta có thể tìm ra khuyết điểm, càng thêm hoàn thiện, lần sau, nếu Thánh Vũ Dịch đến, ta cũng đỡ phải đề phòng.
Hèn hạ, vô sỉ!
Nhìn trên mặt Mục Vân lộ ra nụ cười, Thánh Vũ Phong chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh, người này quả thực là để người ta cảm thấy đáng sợ!
Không sai, chính là đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận