Vô Thượng Thần Đế

Chương 413: Đại kiếp sắp tới

- Ngươi còn muốn làm gì?
Thánh Vũ Phong nhìn Mục Vân, nhịn không được quát.
- Không muốn làm gì!
Mục Vân nhún vai, nói:
- Ta nghe nói trong Thánh Đan tông có một thần tuyền, tên là Luân Hồi Tuyền, nước trong Luân Hồi Tuyền có thể khởi tử hồi sinh, bạch cốt sinh nhục, cho dù là đoạn chi cũng có thể mọc ra, đúng không?
- Ngươi nằm mơ, Luân Hồi Tuyền, trăm năm mới có thể tụ ra một hồ lô, ngươi vọng tưởng!
- Nha... Trăm năm ra một hồ lô, vậy ta chỉ muốn một hồ lô là đủ!
Mục Vân đột nhiên cười nói.
- Ngươi...
Thánh Vũ Phong xem như triệt để hiểu rõ, vô luận so đo với Mục Vân như thế nào, trong lòng tiểu tử này vĩnh viễn là chứa một bụng ý nghĩ xấu.
Ngươi vĩnh viễn không biết bước kế tiếp, hắn sẽ muốn ngươi làm cái gì!
- Có cho hay không!
Mục Vân đứng ở trên cổng thành, quát khẽ một tiếng nói.
Chỉ là ánh mắt kia lại thỉnh thoảng rơi vào trên người Thánh Tâm Duệ.
- Cho ngươi!
Ánh mắt lấp lóe, bàn tay Thánh Vũ Phong giương lên, một hồ lô màu tím xuất hiện, bay thẳng về phía Mục Vân.
- Tin rằng ngươi cũng không dám đùa nghịch tâm nhãn gì.
Nhận lấy hồ lô, Mục Vân quay người, mở miệng nói:
- Cổ Vũ Phàm, ngươi qua đây, uống chút nếm thử vị gì!
Uống chút nếm thử vị gì?
Thánh Vũ Phong đều muốn phun ra một hơi lão huyết.
Mục Vân này thực sự là nhìn quá muốn ăn đòn!
Luân Hồi Tuyền, trăm năm một luân hồi, thời gian trăm năm mới có một ngày chảy ra nước suối.
Mà trong một ngày là thỉnh thoảng tính một ngày, chỉ có một hồ lô như vậy, trong Thánh Đan tông, bình thường lấy ra luyện đan, đều chỉ là giọt một giọt, gia hỏa này lại tiện tay giao cho một người bên cạnh nếm thử.
Nhìn Cổ Vũ Phàm kia uống vào từng ngụm, trái tim Thánh Vũ Phong đang rỉ máu.
Chỉ là, theo Cổ Vũ Phàm uống nước Luân Hồi Tuyền kia vào, một màn kinh ngạc xuất hiện.
Cánh tay phải trống rỗng của hắn đúng là trong mắt mọi người, bắt đầu thần kỳ mọc ra cánh tay phải, ống tay áo đang rũ xuống dần dần nâng lên, mỗi khi uống xong một hơi, cánh tay phải kia chính là duỗi dài một tấc.
Mà cuối cùng, Cổ Vũ Phàm từ không cánh tay phải, một cánh tay đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh mọc ra.
Bạch cốt sinh nhục, đoạn chi trọng sinh, quả nhiên là thật!
Nhìn cánh tay phải của mình, hai mắt Cổ Vũ Phàm lấp lóe, mang theo một tia óng ánh.
Phù phù một tiếng, Cổ Vũ Phàm quỳ trên mặt đất, nhìn Mục Vân, hung hăng đập đầu.
- Mục đạo sư...
- Làm gì!
Mục Vân ngẩn người, cười nói:
- Tiểu tử ngươi, làm phiến tình đó làm gì? Lên, đạo sư đã từng nói, muốn để ngươi trở lại kiện toàn, đến bây giờ mới làm được, trong lòng còn hổ thẹn đây.
- Mau mau cút, đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì!
Nghe thấy Mục Vân răn dạy vậy, Cổ Vũ Phàm mỉm cười, vẻ kiên định trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt.
Mục Vân đã từng cho bọn hắn quá nhiều, mà từ khi tiến vào Trung Châu đến nay, từng học viên cửu ban bọn hắn đã không cách nào đuổi kịp bước chân Mục Vân, thế nhưng là bọn hắn vẫn y như cũ không từ bỏ.
Đoạn thời gian này yên lặng, khiến cho bọn hắn tưởng là bọn hắn đã bị Mục Vân quên đi.
Thế nhưng hôm nay, hắn biết, bọn hắn vẫn ở trong lòng Mục Vân.
Mục Vân không quên bọn hắn, chỉ là bởi vì bọn hắn không giúp được Mục Vân.
Cuối cùng, là bởi vì bọn hắn không đủ cố gắng, không đủ tiến bộ.
Nhưng phàm là xảy ra chuyện, nghĩ tới luôn luôn tìm tới Mục Vân, có Mục Vân ở đây, mọi việc đều sẽ không sao, lại dưỡng thành tư tưởng lười biếng của mình, tiến bộ chậm chạp.
- Mục đạo sư, trong vòng mười năm, ta sẽ trở luyện khí sư cường đại nhất trong Trung Châu đại lục này, nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!
Cổ Vũ Phàm khẳng định nói.
- Lời này không đúng, ngươi thành luyện khí sư cường đại nhất, vậy ta sẽ là cái gì?
Tề Minh tiến lên một bước, vỗ bả vai Cổ Vũ Phàm, cười ha ha một tiếng nói.
Hai tiếng phanh phanh vang lên, Mục Vân cười mắng:
- Hai tiểu quỷ các ngươi, nghĩ gì thế? Hai người các ngươi trở thành luyện khí sư cường đại nhất, vậy ta tính là cái gì?
Cả đám người cười nói, hoàn toàn gạt Thánh Vũ Phong ngoài Đông Vân thành sang một bên.
- Mục Vân, Luân Hồi Tuyền thủy đã cho ngươi, chúng ta có thể đi rồi chứ?
Thánh Vũ Phong nhẫn nại tính tình nói.
- Trở về nói cho Thánh Vũ Dịch, Mục Vân ta ở Đông Vân thành, thời khắc đang chờ hắn, còn có đại lão bà của ta đang ở Thánh Đan tông của hắn, nếu như xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, Thánh Đan tông chuẩn bị bồi mệnh đi!
Nghe thấy Mục Vân nói lời nói cuồng vọng như vậy, miệng Thánh Vũ Phong giật giật, muốn nói điều gì, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn xuống.
Hôm nay, muốn xuất thủ đối với Đông Vân thành là tuyệt đối không thể.
Việc cấp bách trước mắt là phải giải trừ độc tố Thánh Tâm Duệ trong người Đông Vân thành, ngày sau chầm chậm mưu đồ.
Mục Vân đắc tội là ngũ đại thế lực trong bát đại thế lực của Trung Châu đại lục, lần tiếp theo, hắn nghênh tiếp sẽ là lửa giận của ngũ đại thế lực.
Chỉ dựa vào một cái gọi là Huyền Vũ Phi Thiên Trận, căn bản không làm nên chuyện gì.
- Mục Vân, yên tâm, không bao lâu nữa, Đông Vân thành của ngươi sẽ thành một đầm nước đọng.
Trong lòng gầm thét, Thánh Vũ Phong mang theo nhân mã Thánh Đan tông, chầm chậm rút lui.
Mấy chục vạn người rút đi, toàn bộ Đông Vân thành vang lên tiếng hô hoán bài sơn đảo hải.
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một.
Mục Vân!
Ngàn mét trên bầu trời Đông Vân thành, có ba bóng người đang đứng yên.
Ba người này chính là ba vị điện chủ của Tam Cực điện.
- Lão Vương, con rể này của ngươi thật là khó lường!
Dương Đình Ngọc cười ha ha một tiếng nói:
- Hai thế lực lớn liên tục hai lần kinh ngạc, mất đi mười ức Tinh Linh hạ phẩm, đây chính là hai thế lực lớn tích súc trăm năm.
- Chó má!
Vương Chí Kiệt mắng:
- Tiểu tử này quả thực chính là làm ẩu.
- Thoạt nhìn như là làm ẩu, nhưng trong làm ẩu lại là tâm tư kín đáo, Huyền Vũ Phi Thiên Trận, phòng ngự cường hãn, cho dù ba người chúng ta liên thủ, muốn phá vỡ, hình như cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Các ngươi cũng không cần khen hắn!
Vương Chí Kiệt thở dài một tiếng nói:
- Ngươi và ta không phải không biết, Thánh Vũ Dịch là một người như thế nào, Thánh Đan tông được hắn chỉ đạo trăm năm đã trở thành đệ nhất đại thế lực của Trung Châu đại lục, người này thủ đoạn, lòng dạ, mưu kế, đều cử thế vô song.
- Lúc này, nếu Mục Vân cảnh giới Niết Bàn thì ta cũng không lo lắng, thế nhưng hắn chỉ là Thông Thần cảnh, nếu Thánh Vũ Dịch muốn giết hắn, chính là dễ như trở bàn tay.
Nghe thấy lời này, Dương Đình Ngọc và Lý Vân Tiêu đều nhẹ gật đầu.
Thân là người lãnh đạo Tam Cực điện, bọn hắn đứng ở trên cao, đương nhiên là khác với Mục Vân.
Đối với Thánh Đan tông, bọn hắn cũng hiểu nhiều hơn Mục Vân.
Nếu như thật sự chọc giận Thánh Vũ Dịch, dùng tính tình của Thánh Vũ Dịch sẽ tuyệt không thể nào chịu thua lỗ.
Việc này nhìn như có một kết thúc, thế nhưng chân chính đọ sức trong đó chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhân mã của hai thế lực lớn rút lui, Đông Vân thành lâm vào một mảnh vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận