Vô Thượng Thần Đế

Chương 4137: Vô Giản cổ sơn (2)

Vị diện cấp thấp, nói cho cùng, căn bản không lọt vào mắt thường của mọi người.
Mà hiện tại, đi tới Uyên giới, Mục Vân hiểu được.
Khoảng cách đệ cửu Thiên Đế - Đế Uyên, khoảng cách mẫu thân, hắn tiến thêm một bước.
Trong lòng hiểu được điểm này, Mục Vân cũng càng thêm quyết tâm.
Những ngày kế tiếp, tăng thực lực, tự nhiên có mục đích.
Nhưng thứ hai, đó là xây dựng thế lực của riêng mình.
Vô luận là Tiên giới Vân Minh, hay là Mục tộc Nhân giới, đây đều căn cơ thuộc về chính hắn.
Chính vì những căn cơ này, hắn mới có thể giao chiến với đối thủ khi đạt tới cảnh giới đỉnh phong.
Bằng không chỉ dựa vào một mình hắn, cho dù cường đại hơn nữa, cũng khó có thể được chân chính vô địch.
Bất quá trước mắt, quan trọng nhất, chính là danh hiệu Thần Tử này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Mục Vân thăm dò nói:
- Các ngươi nhìn thấy ta thì gọi nói ta là thần tử, các chủ Lưỡng Nghi Các các ngươi, làm sao biết được?
Phong Trần Tử nghe được lời này, cũng gãi gãi đầu.
- Nói thật, ta cũng không biết...
Phong Trần Tử xấu hổ cười nói:
- Các chủ phân phó rồi, thần tử, thân mặc kim hoàng thần y, đầu đội vương miện, từ cổ miếu bước ra.
- Về phần Các chủ phán định như thế nào, vậy chỉ có ngài đi hỏi các chủ.
Từ Uyên hiện tại cũng nói:
- Đúng vậy, chúng ta ở Lưỡng Nghi Các, chỉ có thể xem như đệ tử tầng dưới chót nhất, chỉ có bước vào cấp độ Đế Quân lục phủ cảnh, mới là đệ tử tinh nhuệ của Lưỡng Nghi Các.
Mục Vân đối với Lưỡng Nghi Các, hiện tại có hiểu biết đại khái.
Các chủ Lưỡng Nghi Các hẳn là mới vào Quân Vương thần cốt cảnh.
Mà trong đám cấp dưới.
Thiên Quân thất nguyên cảnh, ở trong Lưỡng Nghi các, hẳn là thuộc về cao tầng.
Còn nữa chính là đệ tử Địa Quân lục tiến cảnh, mới là lực lượng trung kiên.
Về phần mấy người Phong Trần Tử, thì thuộc về đệ tử tầng dưới cùng.
Mục Vân nói thầm:
- Nói như vậy, thần tử này, cũng không phải nhân vật quan trọng gì...
- Bằng không, các chủ các ngươi tại sao không tự mình đi ra tiếp đãi?
- Ngươi hiểu lầm rồi.
Phong Trần Tử giải thích:
- Nơi này, chính là một trong mười tuyệt địa lớn nhất của Uyên giới, vị trí hiện tại của chúng ta, chỉ là một khu vực bên ngoài.
- Mà khu vực này, võ giả vượt qua cảnh giới Nhân Quân tiến vào, sẽ chết.
- Vô Giản Cổ Sơn, tràn ngập truyền kỳ cùng không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Đế Quân, cũng không dám làm bậy.
Phong Trần Tử tiếp tục nói:
- Hơn nữa ta vừa nói, trong Lưỡng Nghi các, không phải tất cả mọi người đều hoan nghênh Thần Tử đại nhân, cho nên lần này, Các chủ cũng mượn cơ hội trao đổi với tam đại ngũ đẳng tông môn khác, phái đệ tử Nhân Quân cảnh, đi tới một mảnh địa vực thí luyện này.
- Nhân cơ hội này, chúng ta tìm được ngài mang ngài trở về.
- Dù sao đệ tử tham gia rất nhiều, không người sẽ phát giác nhiều hơn một người, ít một người.
Mục Vân lại sửng sốt.
Đi tìm thần tử như mình, còn phải như trộm gà bắt chó?
- Nói như vậy, ngoại trừ các ngươi, những người khác của Lưỡng Nghi các, có thể đều muốn giết ta?
- Thậm chí lần này lịch lãm, các ngươi không chỉ phải đối mặt với đệ tử Lưỡng Nghi các khác, còn có đệ tử tông môn khác, có thể ra tay với các ngươi, thuận tiện… Giết ta?
Phong Trần Tử không có phản bác, xấu hổ cười nói:
- Đạo lý, đúng là như vậy.
Mục Vân nhất thời không nói gì.
Làm nửa ngày, thần tử như mình, không biết rốt cuộc đến Lưỡng Nghi Các làm gì, thậm chí còn có thể, còn chưa tới Lưỡng Nghi Các, đã bị người giết?
Không thể.
Hắn vẫn chưa sống đủ.
Vừa đến Uyên giới, còn chưa bày ra thực lực của mình, làm sao có thể chết.
- Dừng lại.
Phong Trần Tử hiện tại mở miệng.
Nhất thời, hơn mười thân ảnh dừng lại, chỉnh tề chỉnh tề, không có một tia bối rối.
- Làm sao vậy?
- Phía trước có thần thú giao thủ!
Phong Trần Tử nhíu mày nói.
Ở đây, gặp phải chuyện như vậy, phiền toái nhất.
Trong vô tận cổ sơn, không ít thần thú.
Chuẩn xác mà nói, là cổ thần thú.
Bọn chúng đã được năm tháng rột rửa, còn sót lại.
Cũng không phải tất cả cổ thần thú, đều thành lập chủng tộc, giống như nhân loại, khai cương mở rộng đất đai, chiếm lĩnh địa vực.
Rất nhiều cổ thần thú, cho dù có thể hóa thành hình người, nhưng trong xương cốt, vẫn là thú tính, thích bảo trì bộ dáng bản thể, tự do tự tại, không câu nệ không bó buộc.
Mà trong thập tuyệt địa của Uyên giới, lại cung cấp một hoàn cảnh như vậy.
Nhưng điều này cũng tạo ra nguy hiểm càng sâu trong cái gọi là thập đại tuyệt địa.
Ầm...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Một tòa sơn mạch lúc này bạo liệt ra.
Hai thân thể hùng vĩ, dây dưa cùng một chỗ.
Chúng thực sự rất hùng vĩ.
Ước chừng cao ngàn trượng, nhất cử nhất động, mặt đất rung động, đất đá vỡ vụn.
Giao chiến như vậy, quả thực vượt xa trình độ Nhân Quân.
Phong Trần Tử nhíu mày.
- Cứ tiếp tục như vậy không được.
Phong Trần Tử mở lời:
- Mười mấy người chúng ta, quá mức hấp dẫn.
- Như vậy đi, Sử Đông Vũ, ngươi dẫn năm người, tự tổ đội.
- Vu Sướng, ngươi cũng dẫn theo năm người, tổ đội tách ra.
- Ta cùng Từ Uyên, bảo vệ Mục đại nhân, chia ra ba đội, cũng tiết kiệm người nhiều mắt tạp, khiến người ta chú ý.
Ở trong Vô Giản cổ địa, nhiều người, không chỉ sẽ trêu chọc đến đệ tử tông môn khác, cũng sẽ trêu chọc cổ thần thú chú ý.
Nếu không để ý, có thể toàn quân bị diệt.
Ba đội hiện tại tách ra, Mục Vân được Phong Trần Tử cùng Từ Uyên bảo vệ, kín không kẽ hở.
Đối với việc này Mục Vân ngược lại cũng không có gì không quen.
Mấy ngày tiếp theo, mấy người có thể nói là giống như đi đường núi, mười tám khúc cua, đi tới rẽ lui.
Vô Giản cổ sơn, vô cùng nguy hiểm, hơn nữa tồn tại quá nhiều bí mật, không thể không cẩn thận.
Ngày hôm đó, hoàng hôn, đội ngũ tám người dừng lại.
Phong Trần Tử an bài năm đệ tử, thay phiên nhau quan sát bốn phía, cùng Từ Uyên ngồi bên cạnh Mục Vân.
Mấy ngày nay, Mục Vân cũng suy nghĩ nhiều lần.
Trước mắt, đi theo Phong Trần Tử, xem như tương đối an toàn.
Vô Giản Cổ Sơn này chính là một trong thập đại tuyệt địa hung danh hiển hách của Uyên Giới, ai biết rốt cuộc là cái quỷ gì!
Hơn nữa, đụng phải đệ tử tông môn khác, Nhân Quân nhất tạng cảnh như mình, còn không bị chém chết?
Bây giờ, không có sự lựa chọn.
Đã như vậy, thân phận thân thể của mình, luôn phải kiếm chút chỗ tốt.
Mục Vân bây giờ một nghèo hai trắng.
Không có Nguyên Thạch, không có Cổ Thần Quyết tu hành, cũng không có cổ thần khí trong tay.
Quá nghèo.
Cũng không thể nhìn thấy ai, hai mắt đều mở ra, lấy ra thiên địa dung lô chứ?
- Phong Trần Tử!
Mục Vân ho khụ, nói:
- Ta bị nhốt trong thời không vô tận, mười vạn năm, đến Quân vị, cho nên hiện tại, căn bản không có Cổ Thần Quyết trên ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận