Vô Thượng Thần Đế

Chương 415: Đạp Lên Thánh Đan Tông

Mộng Dao!
Thần sắc Mục Vân khẽ giật mình, yên lặng chốc lát nói:
- Nói đi!
- Thánh Đan tông phái người truyền tin đến, để sư tôn đi tới Thánh Đan tông, nếu không... Sẽ rút ra đại thần phách của sư nương!
Oanh...
Nghe thấy lời này, quanh người Mục Vân bộc phát một cỗ áp bách cường hãn, thời gian trôi qua nửa năm, hắn đã bước vào cảnh giới Thông Thần cửu trọng.
Dưới khi tức áp bách này, Mặc Dương và Cổ Vũ Phàm đều cảm giác hô hấp trở nên khó khăn.
- Người của Thánh Đan tông nói như thế nào?
Mục Vân bình tĩnh nói.
- Nói... Nếu muốn sư nương không có chuyện gì thì sư tôn mang theo mười ức Tinh Linh hạ phẩm đi tới Thánh Đan tông đổi người.
Mười ức Tinh Linh hạ phẩm!
Thánh Đan tông thật cơ trí.
- Cái này gọi lấy đạo của người trả lại cho người sao?
Mục Vân tự lẩm bẩm.
- Được rồi, ta đã biết, các ngươi lui ra đi!
- Sư tôn, ngươi tính làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Rau trộn!
Âm thanh Mục Vân rơi xuống, quay người tiến vào trong phòng.
- Rau trộn? Là xử lý thế nào?
Cổ Vũ Phàm ngẩn người nói.
- Ta làm sao biết!
Mặc Dương trợn trắng mắt, chuyện này, nhất định phải tìm các chủ khác thương nghị một chút.
Trong phòng, Vương Tâm Nhã hiển nhiên đã nghe được đối thoại phía ngoài, nhìn Mục Vân ngồi bên giường, tiến lên giúp hắn xoa bóp bả vai.
- Vân ca...
- Cái gì cũng không cần nói, để ta yên lặng một chút!
Ôm Vương Tâm Nhã vào trong ngực, Mục Vân hơi hai mắt nhắm lại, hô hấp đều đặn.
Nằm trong ngực Mục Vân, trên mặt Vương Tâm Nhã lộ ra thần sắc lo lắng, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết an ủi ra sao.
Đêm nay vô cùng yên tĩnh, một bóng người phi thân lên, rơi xuống phía trên Vân Minh.
Toàn thân hắc y, đầu đội nón đen, Mục Vân trực tiếp phi không bay lên, đi tới trên không Đông Vân thành.
Lúc này, Cổ Ngọc Long Tinh đang lơ lửng tại trung ương Đông Vân thành, chín đường vân màu đen tản ra, bao phủ toàn bộ Đông Vân thành.
Cổ Ngọc Long Tinh chính là thiên khí, dùng để thủ hộ Đông Vân thành đương nhiên là vô cùng kiên cố.
Nhìn Cổ Ngọc Long Tinh, Mục Vân liên tục trầm tư, rốt cục vẫn để tay xuống.
- Nếu ta lấy Cổ Ngọc Long Tinh đi, vậy Đông Vân thành sẽ triệt để bại lộ trước mặt ngũ đại thế lực, nhất định cực kỳ nguy hiểm, thôi thôi!
Mục Vân khẽ thở dài một tiếng, bóng người lóe lên, trực tiếp rời khỏi.
Thánh Đan tông đã dùng Tần Mộng Dao để uy hiếp hắn, vậy hắn sẽ không thể không đi, dù phía trước là núi đao biển lửa.
Chỉ là, uy hiếp như vậy, muốn làm cho Mục Vân hắn khuất phục, vậy Thánh Đan tông cũng quá xem thường hắn!
Một đường phi nhanh, trọn vẹn qua một ngày, Mục Vân mới đi đến vị trí chỗ ở của Thánh Đan tông.
Dãy núi vờn quanh, trong Thánh Đan tông, lúc này ngoài tông môn có hai bóng người đứng cảnh ở trước đại môn cao cỡ trăm mét, cực kỳ khí thế.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Mục Vân toàn thân hắc y, áo choàng màu đen đong đưa theo gió, đầu đội nón đen, che khuất gương mặt, một đệ tử lạnh giọng quát:
- Thánh Đan tông, người không có phận sự, cút sang một bên.
- Thánh Đan tông... Ta muốn tới chính là Thánh Đan tông!
Nhìn người kia, Mục Vân âm thanh hờ hững nói:
- Tông chủ các ngươi thịnh tình mời ta đến Thánh Đan tông, thế nào? Các ngươi muốn từ chối?
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, kia một đệ tử cười ha ha nói:
- Lão tử đã canh cổng ba năm, vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông, ngươi hắn là thứ gì, còn nói tông chủ chúng ta mời ngươi đến, thật là không muốn mặt!
- Ha ha...
Mục Vân mỉm cười, duỗi bàn tay ra, đệ tử kia lập tức không bị khống chế bay qua bên cạnh Mục Vân.
- Đệ tử Thánh Đan tông, quả nhiên là từng người quá ngạo khí, chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng mà cũng có thể tự cao tự đại như thế!
Bàn tay hất lên, đệ tử kia bị trực tiếp vung ra.
- Thánh Vũ Dịch, Mục Vân ta đến, ngươi tiếp đãi ta như thế sao?
Một tiếng quát vang lên, toàn bộ sơn lâm nháy mắt run rẩy.
Hiện tại, cảnh giới của Mục Vân chính là Thông Thần cửu trọng, đặt ở phía trên Trung Châu đại lục, trừ võ giả cảnh giới Niết Bàn cảnh, thì hắn cũng là cường giả số một.
Nhưng cảnh giới như thế, ở trước mặt Thánh Đan tông đúng là không đáng giá nhắc tới. Thế nhưng Mục Vân sẽ bởi vậy mà núp ở Đông Vân thành không ra mặt sao?
Việc quan hệ đến Tần Mộng Dao, hắn không thể nào ẩn nhẫn.
Không nói tin tức này thật hay giả, hắn không cách nào nghiệm chứng, hắn chỉ có thể mạo hiểm đến đây.
Nếu như Tần Mộng Dao vô sự, hắn tất nhiên an tâm, mà nếu như Tần Mộng Dao quả thật bị Thánh Đan tông rút đi thần phách, vậy lần này, cho dù là chết, hắn cũng muốn tới.
Vương Chí Kiệt nói cho hắn, làm việc cần nhẫn nại.
Thế nhưng có đôi khi, có những việc lại không thể nào nhẫn nại!
Bá bá bá...
Âm thanh Mục Vân vừa dứt, từng tiếng xé gió vang lên.
Trong chốc lát, trước mặt Mục Vân tụ tập mấy chục bóng người.
- Người nào giương oai, nơi này là Thánh Đan tông, há lại là nơi ngươi hung hăng càn quấy!
Một người cầm đầu tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, nhìn Mục Vân, quát lạnh nói.
Linh Huyệt bát trọng, cảnh giới là rất cao!
Chỉ là, hiện tại Mục Vân, thực sự lười nhác dài dòng với những người này.
Bước chân đạp xuống đất, Mục Vân đi thẳng vào trong Thánh Đan tông.
- Dừng lại!
Mục Vân vẫn y như cũ tiếp tục đi tới.
- Giết!
Nhìn thấy Mục Vân không dừng lại, mười mấy tên thanh niên kia trong khoảnh khắc xông tới.
Chỉ là Mục Vân chỉ vẫn tiến lên, căn bản không nhìn những người kia.
Trong tay hơn mười người, trường kiếm, trường thương, đại đao, tầng tầng lớp lớp, trực tiếp thẳng về phía Mục Vân.
Phanh phanh phanh...
Chỉ là, những lợi khí kia còn chưa tới gần thân thể Mục Vân thì đã bị bắn ngược ra, hơn mười người từng miệng phun tiên huyết, bị chấn nhiếp mở.
- Thánh Vũ Dịch, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?
Mục Vân lần nữa mở miệng nói.
Đáp lại hắn chỉ là từng tiếng xé gió.
Trong chớp mắt, hơn mười vị trưởng lão Thánh Đan tông chạy nhanh đến.
Mười mấy người kia không nói hai lời, vọt thẳng về phía Mục Vân, các loại thủ đoạn, trực tiếp đánh ra.
Nhìn thấy mười mấy tên trưởng lão Thông Thần cảnh, Mục Vân mỉm cười, hỏa diễm trong tay lấp lánh, lục sắc hỏa diễm và tử sắc hỏa diễm đồng thời chớp ra.
Ầm ầm...
Hai tiếng oanh minh vang lên, mười mấy người kia lập tức hóa thành khói bụi, tan đi trong trời đất.
- Xem ra, ngươi đang nghĩ kiểm tra thực lực của ta một chút rồi?
Mục Vân nâng âm thanh lên nói:
- Đáng tiếc, ngươi khảo thí quá yếu, Thánh Vũ Phong đâu? Bạch Trảm Phong đâu? Có võ giả cảnh giới cường đại như Niết Bàn cảnh, không ra mặt, phái một ít tiểu lâu la, cũng không tốt!
- Mục Vân, ngươi ngược lại rất cuồng vọng!
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn Mục Vân, lạnh lùng nói.
- Thánh Tâm Duệ?
Nhìn một bóng người kia, Mục Vân có chút hăng hái nói:
- Như thế nào? Hỏa độc lần trước làm ngươi chịu khổ không ít chứ? Muốn một lần nữa hay không?
Nói xong, bàn tay Mục Vân vừa nhấc, giả thoáng nói.
Nhìn thấy cử động của Mục Vân, Thánh Tâm Duệ lập tức lui lại một bước.
Lần trước, hỏa độc kia gần như đã khiến hắn tổn thất một nữa mạng, trọn vẹn ba tháng thời gian, được phụ thân trợ giúp, hắn mới có thể triệt để tiêu trừ.
Mà Hồn Đàn của hắn cũng thiếu chút nữa vì vậy mà báo hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận