Vô Thượng Thần Đế

Chương 4154: Chạy trốn (2)

Mà Cổ Thần Trận, là khống chế thiên địa chi thế.
Chỉ có như vậy, mới có thể tiến hành khống chế Quân vị, làm bị thương.
Cô lão năm đó dạy hắn, cũng chỉ nói đến cấp độ cổ thánh trận.
Khi đó, hắn cách Cổ Thần Trận Sư còn kém xa, có lẽ Cô lão cũng không nghĩ ra, hắn có thể tiến cảnh nhanh như vậy.
Chỉ là trận đồ ghi chép lại, ngưng tụ trận văn, khống chế thiên địa như thế nào, cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.
- Các ngươi không phát hiện ra vấn đề gì khác sao?
Lăng Thiên nhìn Mục Vân cùng Ngụy Đồng.
Hai người vội vàng lắc đầu.
- Lăng sư huynh.
Đột nhiên, sắc mặt Khương Hàm vui vẻ, cúi người xuống, lấy ra một viên nhũ ngọc thạch.
Lăng Thiên Nhất mấy người đi ra.
Mà lúc này, Ngụy Đồng và Mục Vân hai người, sau một hồi kinh ngạc, lộ ra biểu tình rất không nỡ.
Một biểu tình rất nhỏ này cũng bị Tiêu Như âm bắt được.
- Coi như các ngươi thức thời.
Tiêu Như âm đi ra, nói:
- Nhũ Ngọc Thạch, đối với việc rèn luyện ngũ tạng, ngưng tụ khí huyết, hiệu quả thật lớn.
- Ừm.
Lăng Thiên mở lời:
- Mọi người tìm khắp nơi.
Nhất thời, ba mươi mấy người bắt đầu bận rộn.
Cuối cùng, hàng trăm viên nhũ ngọc đã được đào lên.
Lăng Thiên mấy người, mừng rỡ không thôi.
Giá trị của một viên nhũ ngọc thạch, tương đương với một ngàn khối nguyên thạch.
Chuyến đi lần này.
Ngụy Đồng và Mục Vân vẫn ảo não như trước.
Trong lòng hai người lại vui như nở hoa.
Hai người một người chia năm trăm viên nhũ ngọc thạch, đám người Lăng Thiên tổng cộng mới có một trăm khỏa, một đám cao hứng giống như một kẻ ngốc.
Bất quá cho dù như thế, chạy không thoát, cũng là một con đường chết.
- Lăng sư huynh, đây hẳn là một tòa Cổ Thần Trận.
Tiêu Như âm mở lời.
- Cổ Thần Trận.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời nhìn về phía dưới chân.
- Những nguyên lực khuếch tán kia, chẳng lẽ chính là từ dưới những Cổ Thần trận này...
- Vậy phía dưới rốt cuộc là cái gì?
- Nhất định là vật không tầm thường.
Hiện tại, mọi người hứng thú.
Có thể bị phong ấn, còn khuếch tán ra nhiều nguyên lực như vậy, phía dưới, há lại là vật liệu đơn giản?
- Như âm, có nắm chắc phá vỡ không?
Lăng Thiên nhìn về phía Tiêu Như âm.
- Ta tận lực thử xem.
Tiêu Như âm khoanh chân ngồi xuống đất, thần sắc nghiêm túc.
Nàng cũng không có mười toàn nắm chắc.
Bất quá đều đến nơi này, không thử xem, không khỏi làm cho người ta không cam lòng.
Mục Vân hiện tại âm thầm ghi nhớ.
Tiêu Như âm, rất có khả năng là một vị Cổ Thần trận sư, nữ nhân này, không thể chọc.
Trận sư có thể phát huy thực lực, có đôi khi, cũng không thể lấy cảnh giới để đánh giá.
Mục Vân chăm chú nhìn hành động của Tiêu Như âm.
Từng đạo trận văn khuếch tán, khí tức trên người Tiêu Như âm, rất không giống.
Ngưng tụ trận văn trở nên độc đáo.
Mục Vân có thể cảm giác được, trận văn kia, cùng trận văn ngưng tụ của mình, khác biệt rất lớn.
Ẩn chứa...
Một cỗ bá đạo.
Mục Vân cũng không thể nói được, là cái gì.
Chỉ là hiện tại, cũng không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, chuyên tâm nhìn.
Ù ù...
Một tiếng ong ong vang lên.
Lực lượng toàn thân Tiêu Như âm khuếch tán.
Đông!!
Nhất thời, mặt đất xuất hiện một vết nứt.
Bá...
Thế nhưng, trong nháy mắt vết nứt xuất hiện, từng thân ảnh, tay cầm trường thương, thân mặc giáp trụ, không nói hai lời, một thương giết chết một vị đệ tử Nhị Tạng Thần Cảnh.
Thân ảnh còn lại nhất nhất giết tới.
Những võ sĩ mặc áo giáp, ai nấy đều có sát khí ngút trời.
- Không xong!
Lăng Thiên vội vàng giết ra.
- Rút lui!
Lần này, hắn có thể cảm giác được, những thân ảnh lao ra kia, vô cùng cường đại.
Nhị tạng thần cảnh, tam tạng thần cảnh, không phải số ít.
Mặc dù Lăng Thiên Nhất hô ra rút lui, nhưng cũng có chút muộn.
Nhất thời, bốn năm đệ tử bị giết.
Mọi người lao nhanh.
- Mấy người các ngươi, ngăn lại.
Khương Hàm nhìn về phía Mục Vân, Ngụy Đồng mấy người.
Mắng nhẹ một tiếng, Mục Vân cũng không dám khinh thường.
Không ngăn cản, chính là chết.
Trong lúc ầm ầm, Mục Vân đánh ra một chưởng, bát hoang ấn, tám đạo ấn ký, giết ra.
Hiện tại, Bát Hoang Ấn đã tu luyện đến trình độ Tiểu Thành, phối hợp với nhị tạng thần cảnh của Mục Vân, uy lực không tầm thường.
Mấy người Ngụy Đồng, Niếp Tử Vân cũng lao ra.
Bảy tám thân ảnh ở phía sau ngăn cản.
- Hiện tại không chạy, chờ khi nào?
Ngụy Đồng hét to.
- Thả một vài tên đi qua, đuổi kịp bọn họ.
Niếp Tử Vân vội vàng nói:
- Bằng không chúng ta, tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Được.
Nhất thời, bảy tám người liên hợp cùng một chỗ, chỉ cố gắng phòng ngự.
Những võ sĩ cầm thương kia, trong nháy mắt lao ra.
Tràng diện lúc này trở nên hỗn loạn.
- Những phế vật này.
Liễu Thu giận dữ mắng.
- Có lẽ bọn họ cố ý.
Tiêu Như âm lãnh đạm nói:
- Trước tiên rút khỏi nơi này rồi nói sau.
- Chúng ta cũng đi.
Cùng lúc đó, mấy người Ngụy Đồng rút lui.
Mọi người phá nước mà ra, vốn tưởng rằng những võ sĩ cầm thương kia, sẽ không truy kích, nhưng hiển nhiên, bọn họ nghĩ sai rồi.
Võ sĩ cầm thương vẫn đuổi theo.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn hơn.
- Chạy trốn thôi.
Niếp Tử Vân cười ha ha:
- Lăng Thiên Nhất, lão tử nhớ kỹ ngươi, ngươi chờ cao thủ Địa Quân của Vô Lượng Tông ta làm thịt từng người các đi.
Trong lúc cười to, Niếp Tử Vân đã sớm chạy ra.
Đám người Mục Vân và Ngụy Đồng cũng không tranh đấu nhau.
Giờ khắc này, Lăng Thiên Nhất mấy người, bản thân khó bảo toàn, không có cách nào ngăn cản những đệ tử kia chạy trốn.
- Đáng giận.
Lần này thu hoạch, Hộ Tạng đan cùng Nhũ Ngọc Thạch, nhưng đã tổn thất mười vị đệ tử.
Thiệt thòi lớn!
Mục Vân nhe răng cười một tiếng, thu liễm hồn tức, triệt để rời khỏi nơi này.
Ngụy Đồng cười ha ha nói:
- Lăng Thiên Nhất, mấy tên heo ngu xuẩn các ngươi, Nhũ Ngọc Thạch lấy được một trăm khỏa liền hưng phấn không được? Trên người tiểu tử Mục Vân kia có năm trăm khỏa.
Ngụy Đồng cười ha ha, phi thân rời đi.
- Khốn kiếp!
Mục Vân mắng nhẹ một tiếng.
Tên này, rõ ràng cố ý.
Lăng Thiên Nhất biết trên người hắn có năm trăm khỏa, khẳng định cũng có thể đoán được trên người Ngụy Đồng có.
Nhưng Ngụy Đồng là người của Liễu Vô Yên của Lưỡng Nghi Các, chỉ cần cùng Liễu Vô Yên hợp tác, giao ra một ít nhũ ngọc thạch, có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng hắn Mục Vân cô đơn một người.
Lăng Thiên một trăm phần trăm sẽ đuổi theo hắn!
Giờ khắc này, Lăng Thiên nhất, Tiêu Như âm mấy người, ai nấy đều tức giận ngập trời.
Lần này, bọn họ bị người ta chơi như khỉ.
- Mục Vân, Ngụy Đồng, ta tất giết các ngươi.
Lăng Thiên phẫn nộ gầm thét, thật lâu không tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận