Vô Thượng Thần Đế

Chương 4179: Lộn Xộn (2)

Mục Vân nhếch miệng cười.
- Không có Địa Quân. Mấy người... Chính là chịu chết...
Lần này, Mục Vân không trốn nữa.
Ầm...
Trong phút chốc, một quyền đánh ra.
Bát Hoang Ấn, tám đạo ấn ký, hợp lại làm một, theo lực lượng trên dưới toàn thân Mục Vân ngưng tụ, bát ấn hợp nhất, một đạo ấn ký, trực tiếp chém ra.
Bang bang bang...
Trong nháy mắt, ba gã đệ tử, tránh không kịp, thân thể trực tiếp nổ tung ra.
- Ngũ Tạng Thần Cảnh.
Lần này, Lăng Thiên Nhất, Bạch Tố Tố cùng Liễu Vô Yên mấy người, kinh ngạc không thôi.
Mục Vân, chỉ trong chốc lát đã đến thần cảnh ngũ tạng?
Cái này là gì?
- Trên người tên này tất có trọng bảo.
Bạch Tố Tố hờ hững nói:
- Không giết hắn, đối với tương lai của chúng ta, đều là đại họa.
- Ừm.
- Hiểu rồi.
Lăng Thiên Nhất và Liễu Vô Yên đều xuất ra thần binh.
- Mục Vân, cho ngươi cơ hội, ngươi không quý trọng.
Bạch Tố Tố hừ một tiếng.
Lần này, không phải vì Tuân Dực phó các chủ, cũng không phải vì Thủy Thanh Vinh phó các chủ, mà là vì chính bọn họ.
- Trảm.
Mục Vân giờ phút này cũng mặc kệ.
Lạc Anh Thần Kiếm trong tay, trực tiếp chém ra.
Hắn có thể nhìn ra, trong hơn mười người, Ngũ Tạng Thần Cảnh, cũng có mấy người.
Nhưng khí tức thực lực, cũng không bằng Lăng Thiên Nhất, Bạch Tố Tố cùng Liễu Vô Yên ba người.
Mục Vân giờ phút này, vòng qua ba người, xông về phía bên kia.
Hơn mười người kia, không ai có thể ngăn cản hắn.
Trung cấp kiếm phách.
Một người một kiếm.
- Giết!
Kiếm quang đảo qua, đệ tử nhất tạng, nhị tạng, tam tạng thần cảnh, căn bản không có lực lượng chống đỡ nhất hợp.
Kiếm quang cường đại, phóng lên trời.
Xoạt!
Máu thịt tung bay.
Ngũ Tạng Thần Cảnh, Mục Vân không e ngại võ giả cùng cảnh giới.
Thần Mộc Kiếm thỉnh thoảng xuyên qua, ầm ầm chém giết.
Sóng khí cường đại, tầng tầng lớp lớp.
- Tiếp tục giết!
Mục Vân nhe răng cười.
Mấy năm nay bị truy đuổi nghẹn khuất, giờ phút này tận tình phóng thích.
Chặn ta! Chết đi!
Trong lúc nhất thời, ba người Lăng Thiên Nhất, Bạch Tố Tố, Liễu Vô Yên, hoàn toàn nổi giận.
Mục Vân chết tiệt này!
- Nhị vị, giấu diếm, để cho hắn giết sạch chúng ta sao?
Lăng Thiên Nhất khẽ quát:
- Các ngươi còn chuẩn bị lưu thủ đến mức nào.
Lời này vừa nói ra, Liễu Vô Yên cùng Bạch Tố Tố hai người hừ lạnh một tiếng.
- Lăng Thiên Nhất, ngươi cũng xuất ra chút bản lĩnh thật sự chứ?
- Ta hiểu!
Ba người cầm đầu dùng toàn lực truy đuổi Mục Vân.
Bên trong Đan Các, lầu các quảng trường, tất cả mọi thứ, còn rộng lớn hơn so với sơn cốc.
Hơn mười người ở đây, thoạt nhìn thực sự nhỏ bé.
Tốc độ của ba người vào đều tăng vọt.
Nhìn thấy một màn này, Mục Vân lại cười nhạo.
- Xuất ra bản lĩnh thật sao?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Bất quá có vẻ như, không có tác dụng gì.
- Tam Nguyên quy nhất trận, mở.
Một tiếng quát to giận dữ, quanh người Mục Vân có ba đạo thân ảnh do nguyên lực tụ tập mà thành, giờ phút này xông ra.
Ầm ầm...
Trong lúc nhất thời, ba thân ảnh trực tiếp đánh về phía ba người Bạch Tố Tố.
Mục Vân lại tiếp tục tàn sát các đệ tử khác.
Chặn vị trí lối vào, không ai có thể chạy.
Hơn hơi mươi đệ tử bị Mục Vân giết, chỉ còn lại có mười mấy người.
Mười mấy người kia, hoàn toàn hoảng hốt.
- Chạy!
Trong chốc lát, hơn mười đệ tử lao nhanh vào sâu trong Đan các.
Bây giờ không chạy, thực sự mất mạng.
Mục Vân nhìn ba thân ảnh phía trước, liên tục cười nhạo.
- Thất Tinh Cửu Nguyệt Trận.
Trận pháp mở ra, thất tinh cửu nguyệt, giờ phút này ngưng tụ.
Lần này, là cổ thần trận cấp một hoàn chỉnh.
Phanh...
Một đạo quang mang chợt lóe qua.
Phanh một tiếng nổ vang lên.
Trời đất quay cuồng, tiếng ầm ầm không ngừng.
Khí lãng cuồng bạo, một tầng một tầng, triệt để vang lên.
Cả đan các, tiếng nổ vang vượt quá tưởng tượng.
- Hai tòa Cổ Thần Trận, cộng thêm Thần Mộc Kiếm cùng Thiên Địa Hồng Lô, cộng thêm Mục Vân ta.
- Các ngươi không chết!
- Ta chết!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, giết ra.
Ầm...
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc truyền ra.
Bên ngoài Dan các, giữa sơn cốc.
Lương Hoành và Vạn Thịnh Danh, đứng vững một phương.
Đinh Tịch và Tông Bác Minh của Thương Long Tông cẩn thận nhìn bên kia.
Nhiếp Song Ngữ cùng Tưởng Tự Như của Vô Lượng Tông giờ phút này cũng cẩn thận không thôi.
Tứ đại tông môn đệ tử, giờ phút này chém giết chính tử.
Một tiếng nổ vang lên, cắt đứt giao thủ giữa sáu người.
- Tiếp tục đánh tiếp, mọi người ai cũng đừng nghĩ đến đan dược.
Lương Hoành lạnh nhạt nói:
- Hy vọng các ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ rõ ràng.
- Ta nghĩ rất rõ ràng.
Đinh Tịch hừ nói:
- Đan dược ta muốn, muốn đánh, ta cũng phụng bồi.
- Nếu như không đánh, vậy phân phối.
- Làm thế nào để phân phối?
Nhiếp song ngữ nhíu mày nói.
Đinh Tịch lại mở miệng.
- Đơn giản, Thương Long Tông chúng ta, hai Địa Quân ở đây, lấy bốn thành.
- Vô Lượng Tông cac ngươi, hai Dịa Quân, lấy bốn thành.
- Lương Hoành đại biểu cho Lưỡng Nghi Các, Vạn Thịnh Danh đại biểu cho Cửu Tinh Tông, mỗi người một thành.
Lời vừa nói ra, Nhiếp song ngữ cùng Tưởng Tự Như không nói nhiều.
Chỉ là giờ phút này, sắc mặt của Vạn Thịnh Danh của Cửu Tinh tông, Lương Hoành của Lưỡng Nghi các lại âm trầm.
Bốn tên này, tính toán liên thủ.
- Xem ra tính toán đánh rất tốt.
Lương Hoành cười nhạo một tiếng, một bước bước ra, nói:
- Nhưng các ngươi thật sự có tư cách lấy bốn thành sao?
Lương Hoành dứt lời, một bên, Vạn Thịnh Danh đi ra.
Một cỗ khí tức cường đại, chấn nhiếp bốn phía.
Địa Quân nhị phủ thần cảnh.
Tên này, đến bây giờ, còn đang ẩn tàng cảnh giới.
Nhất thời, Đinh Tịch, Tông Bác Minh, Nhiếp Song Ngữ, Tưởng Tự Như, sắc mặt khẽ biến.
Hiện tại, ngược lại tựa hồ bọn họ bị yếu thế.
- Thế nào rồi?
Nhìn bốn người, Lương Hoành một lần nữa nói:
- Hiện tại, mọi người có nên ngược lại hay không?
- Lưỡng Nghi Các cùng Cửu Tinh Tông chung ta, lấy sáu thành.
- Thương Long tông các ngươi cùng Vô Lượng tông, lấy bốn thành.
Lần này, bầu không khí hơi ngưng trọng.
Ầm...
Một tiếng nổ tung vang lên.
Đột nhiên, một thân ảnh chạy như bay ra từ trong Đan Các, cả người đầy máu.
- Liễu Vô Yên!
Nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt Lương Hoành kinh biến.
- Lương sư huynh, Mục Vân ở bên trong!
Liễu Vô Yên vừa dứt lời, khí tức trên người triệt để tán loạn.
Chết rồi!
Sắc mặt Lương Hoành trắng bệch.
Phụ thân Liễu Vô Yên, Liễu Lan chính là cao thủ Địa Quân tứ phủ thần cảnh. Gia gia Liễu Thương Long, càng là Thiên Quân nhất nguyen thần cảnh.
Hai người ở trong Lưỡng Nghi Các, thân phận địa vị, không phải hắn có thể so sánh.
Tên này nếu chết ở chỗ này, hắn sẽ xong đời.
Lương Hoành nổi giận gầm lên một tiếng.
Mục Vân, là vị thần tử kia.
- Đồ hỗn trướng.
Giờ phút này, cửa lớn đan các hoàn toàn mở ra.
Mục Vân một thân máu tươi, đứng tại chỗ, Bạch Tố Tố, sớm đã không còn khí tức, Lăng Thiên nhất cũng bị Mục Vân nắm trong tay, sắc mặt trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận