Vô Thượng Thần Đế

Chương 4198: Thiên Nguyên Tố Linh Trận.

- Cố các chủ.
Nhìn thấy người tới, Mục Vân xuất thân nghênh đón.
- Mục Vân.
Cố Thư Họa nhìn về phía Mục Vân, vừa định mở miệng, lại sửng sốt.
- Ngươi...... Tam phủ thần cảnh?
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu.
Cố Thư Họa chính là Thiên Quân thất nguyên cảnh, hắn cũng không có gì phải giấu diếm.
- Được lắm, rất tốt, khó trách Các chủ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, nguyện ý trăm năm trợ giúp ngươi.
- Ừ?
Cố Thư Họa mở miệng.
- Hai vị phó các chủ, ý muốn các chủ lập tân các chủ, chuẩn bị lựa chọn từ đệ tử ưu tú nhất.
- Trên đại điện, việc lúc trước, thiếu chút nữa cãi nhau.
- Về sau, thỏa thuận ra, trăm năm sau, đệ tử ưu tú nhất trong tông môn kế thừa các chủ.
Mục Vân nửa tháng này, vẫn ở trong ngọn núi khổ tu, cũng không biết.
- Hiện giờ, trong Lưỡng Nghi các, ba vị đệ tử có thiên phú nhất, Cát Long Tài, Thiên Quân tứ nguyên thần cảnh, Hạng Đông Vũ, Thiên Quân tam nguyên thần cảnh cùng với Lục Thiếu Nhân, Thiên Quân nhị nguyên thần cảnh.
- Nếu thời gian trăm năm, ngươi không cách nào đuổi kịp ba người, vậy tâm huyết của các chủ, sẽ hoàn toàn uổng phí.
- Nhưng ta nghĩ, Các chủ tự có tính toán của hắn.
- Tính toán?
Mục Vân nghi hoặc nhìn về phía Cố Thư Họa.
- Ngươi đã nghe nói qua truyền thừa?
Nghe được lời này, Mục Vân gật gật đầu.
- Nếu ngươi không cách nào đuổi kịp ba người, có lẽ các chủ sẽ dốc hết cả đời mình, lưu lại truyền thừa, giao cho ngươi.
- Làm cho thực lực ngươi tăng vọt, có được lực đánh một trận cùng Cát Long mới ba người.
Cố Thư Họa nghiêm túc nói:
- Các chủ quá coi trọng Thần Tử, Lưỡng Nghi Các, chính là toàn bộ của hắn...
Vừa nghe lời này, Mục Vân cũng có chút động dung.
Hắn không nghĩ tới, Lưỡng Nghi Các Chủ cư nhiên coi trọng hắn đến mức này.
- Thời gian trăm năm...
Mục Vân lẩm bẩm nói:
- Trăm năm, đạt tới cảnh giới Thiên Quân. Không phải không thể.
Vừa nghe lời này, Cố Thư Họa nhìn Mục Vân, càng sửng sốt.
Lời này, phóng mắt nhìn toàn bộ Đông Hoang đại địa của Nam Hoang Vực, cũng chỉ có Mục Vân dám nói.
Người bên ngoài muốn tăng lên, ngàn năm vạn năm một trọng, đều cực kỳ gian nan.
Giống như Lưỡng Nghi các chủ cùng ba phó các chủ bọn họ, thật ra tiềm lực đời này đã cạn kiệt, Quân Vương thiết cốt cảnh cũng tốt, Thất Nguyên Thần Cảnh cũng được, đời này, mặc dù vẫn còn trăm vạn năm thọ nguyên, nhưng muốn tăng lên, quá khó khăn, cơ hồ không có khả năng.
Thiên phú của một người, quyết định giới hạn.
Mà giới hạn của bọn họ, chính là như thế.
Đây cũng là vì sao, Tuân Dực và Thủy Thanh Vinh không phải đi tranh đoạt vị trí Các chủ, mà trợ giúp đệ tử hậu sinh đi tranh đoạt.
Hai người bọn họ cũng hiểu được, đạt tới Thất Nguyên Thần Cảnh đã là cảnh giới đỉnh phong của bọn họ.
Nhưng đám người Cát Long Tài thì khác, không gian tiến bộ của bọn họ rất lớn.
Cho nên Thủy Thanh Vinh cùng Tuân Dực mới có thể đẩy ra ba người bọn họ.
Không đến Quân Vương, không cách nào chấn nhiếp thế lực khác.
Mục Vân nhìn về phía Cố Thư Họa, cười nói:
- Thật không giấu diếm, tiểu tử bây giờ là một vị cổ thần trận sư cấp một không sai, nhưng đối với Cổ Thần Trận, vẫn hiểu rõ mơ hồ như trước.
- Thời gian kế tiếp, hy vọng Cố các chủ có thể thường xuyên ban giáo.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Cố Thư Họa nghiêm túc nói:
- Đừng nhìn cả Lưỡng Nghi Các, đệ tử mười vạn người, nhưng chân chính biết trận pháp, không tới trăm người, thứ nhất, trận pháp chi đạo quá kén người, thứ hai, đây cũng không phải ai muốn học là có thể học.
- Nếu ngươi thực sự sẵn sàng học, ngày khác có thể đến đỉnh của ta, ta sẽ dạy ngươi.
- Đa tạ Cố các chủ.
Những lời này của Mục Vân xuất phát từ nội tâm.
Hắn hiện tại ở cổ thần trận một đạo, thật sự mơ mơ màng màng, tự mình mò mẫm phương hướng, đi tới quá chậm.
Nếu có người hướng dẫn, ít nhất có thể để cho hắn ít đi rất nhiều đường vòng.
Thời gian, từng chút một.
Kế tiếp, ba năm, Mục Vân vẫn ở trong Lưỡng Nghi Các.
Thời gian ba năm này, đối với Nam Hoang Vực mà nói, không đáng nhắc tới.
Nhưng đối với Mục Vân mà nói, lại nghiêng trời lệch đất.
Thời gian ba năm, Mục Vân mỗi ngày, ngoại trừ tĩnh tu, chính là đi tới chỗ Cố Thư Họa, thỉnh giáo trận pháp chi đạo.
Cố Thư Họa cũng biết gì nói nấy.
Mục Vân cuối cùng cũng có một khái niệm rõ ràng về Cổ Thần Trận,.
Ngưng tụ Cổ Thần Trận, chính là dung hợp thiên địa chi thế không sai, nhưng mà lại không chỉ cần trận văn phù hợp, càng cần thân thể võ giả phù hợp.
Lấy nguyên lực làm trận văn, lấy trận văn làm bút vẽ, phác họa ra một tòa đại trận, trong lúc này, cần phải hiểu rõ nhiều lắm.
Mà ba năm này, Mục Vân vẫn khổ tu hai môn thần quyết.
Bách Liệt Thánh Chỉ.
Nhị phẩm Cổ Thần Quyết.
Chính là một môn chỉ pháp, trên thực tế, Mục Vân kiếp này đi tới, tu hành chỉ pháp, không phải số ít.
Bách Liệt Thánh Chỉ, uy lực cũng đủ cường đại.
Chỉ pháp này, không giống trước kia tu hành, chú ý không phải tập hợp, mà là phân liệt.
Chỉ ấn chi uy, số lượng phân liệt càng nhiều càng tốt.
Môn còn lại là Kiếm Quyết.
Đối với thương thuật cùng kiếm thuật, Mục Vân hiện giờ thiên vị kiếm thuật.
Thập Thần Hoàng Kiếm Quyết!
Kiếm thuật này, uy lực bá đạo, tu hành rất khó.
Ba năm nay, Mục Vân hao phí tâm tư thật lớn, nhưng cũng bất quá là tu luyện một trọng.
Hai môn cổ thần quyết này, Mục Vân chưa bao giờ buông tha tu hành.
Mà chuyện quan trọng nhất chính là mỗi ngày, trấn áp thiên địa dung lô.
Thời gian ba năm, quá bình thường, nhưng thiên địa dung lô trong ba năm qua có không ít lần xao động.
Mỗi lần, Thế Giới Chi Thụ đều đại lực trấn áp, Mục Vân cùng Quy Nhất hai người, hợp lực khống chế.
Đương nhiên, ba năm nay, Mục Vân cũng thu được không ít chỗ tốt từ trong thiên địa dung lô.
Hắn hiện tại muốn làm, chính là lấy Thế Giới Chi Thụ cùng Tru Thiên Đồ liên hợp, không ngừng trấn áp thiên địa dung lô, dùng lực lượng bản thân phong cấm thiên địa dung lô.
Dùng một phần mười hắn khống chế độ hóa chín phần mười còn lại của bản thân thiên địa dung lô.
Một khi triệt để độ hóa, đến lúc đó, thiên địa dung lô, không nghe hắn, cũng phải nghe hắn.
Chẳng qua, thời gian ba năm, tiến độ thấp đến đáng thương.
Thậm chí có thể nói, căn bản không có tiến độ gì.
Ngoài ra, chính là dung hợp Thần Mộc kiếm.
Thần Mộc Kiếm, chính là thân thế giới chi thụ chế tạo, tuy rằng cực nhỏ, nhưng uy lực lại không thể bỏ qua.
Theo Mục Vân dung hợp, Thần Mộc Kiếm càng ngày càng tùy tâm sở dục.
Ngày hôm đó, Mục Vân lại đi tới trên đỉnh núi của Cố Thư Họa.
- Mục sư đệ tới rồi.
Một thanh niên bước ra, sau mời Mục Vân tiến vào núi.
- Tề sư huynh, không cần mỗi lần đều đến đón ta, ta đều quen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận