Vô Thượng Thần Đế

Chương 4222: Tham Nguyên Thần Châu (2)

Bang!!
Hai thân ảnh trong nháy mắt bị chấn nhiếp, ầm ầm, quỳ rạp xuống đất.
- Nhị Nguyên Thần Cảnh?
Sắc mặt hai người kia biến hóa mấy lần.
Mục Vân, không chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Quân, cư nhiên còn đạt tới Nhị Nguyên Thần Cảnh.
Đùa ta đấy à!
Lúc này mới qua bao lâu.
Tên này làm sao có thể tăng lên nhanh như vậy.
Mục Vân lười để ý tới hai người, hừ nói:
- Muốn giết ta, cũng phải xem thực lực của các ngươi, không có thực lực này lại đi làm chuyện ngu xuẩn?
Tiếng nổ tung vang lên, hai thân ảnh hóa thành thi thể.
Nhất Nguyên Thần Cảnh mà thôi, còn muốn tìm hắn trả thù.
Một cỗ khí tức thôn phệ tản ra, bên trong thân thể Mục Vân, lực lượng chồng lên nhau.
Đến tham gia Thiên Quân hội, quả nhiên không sai.
Giết người cướp của.
Người khác là hàng hóa, hắn là cướp bóc.
Xử lý hai thi thể, Mục Vân vẫn chưa ở lâu, rời khỏi nơi này.
Thời gian tiếp theo, Mục Vân vẫn cẩn thận đi lại giữa núi rừng.
Đụng phải người đối với mình nổi lên sát tâm, bại lộ mình, phản sát thôn phệ.
Thực lực vượt qua Nhị Nguyên Thần Cảnh, Mục Vân đều tránh né.
Thời gian hai ba tháng, Mục Vân đã giết bảy tám võ giả Nhất Nguyên Thần Cảnh, Nhị Nguyên Thần Cảnh.
Chỉ là đến bây giờ, Mục Vân cũng không phát hiện, người tiến vào nơi này, thành đàn kết đội.
Dường như tất cả mọi người không có mục đích, trong thời gian đầu tiên, không dám làm bậy.
Mà thời gian hai ba tháng, Mục Vân lại vững chắc cảnh giới ở cấp độ Nhị Nguyên Thần Cảnh.
Mà đối với bốn phía hơn mười dặm, Mục Vân cũng hiểu rõ hơn.
Mục Vân vẫn chưa định rời khỏi nơi này, thời gian năm mươi năm mới vừa mới bắt đầu mà thôi.
Trước mắt, cần phải hiểu rõ nơi này rốt cuộc là ở đâu.
Người của Xích Dương Thánh Quốc cùng Thất Trọng cốc rốt cuộc đang tìm cái gì.
Ngày hôm nay, Mục Vân tu hành ở một nơi bí ẩn mà mình tìm được.
Đột nhiên, một dao động yếu ớt truyền đến.
Mục Vân cảm giác được, mấy thân ảnh tiến vào khu vực mình đang ở.
Phiến sơn lâm này, bốn phía hơn mười dặm, Mục Vân thiết lập tiểu trận pháp dò xét.
Một khi có người đi ngang qua, hắn sẽ biết ngay được.
Mà mấy ngày nay, Mục Vân cũng coi mình là dã thú chiếm núi làm vua, ở nơi này trú ngụ, ai tới gần lãnh địa, liền cẩn thận.
- Bảy người. Một Thiên Quân Tam Nguyên Thần Cảnh, hai Thiên Quân Nhị Nguyên Thần Cảnh, còn lại bốn người, Thiên Quân Nhất Nguyên Thần Cảnh.
Mục Vân nhất thời điều tra được.
Bảy người kia, tựa hồ là một đội.
Bảy người thật cẩn thận, đi tới giữa một mảnh núi rừng này.
Mục Vân dùng Tru Thiên Đồ che khuất khí tức toàn thân mình, không ngừng tới gần bảy người.
Bảy người kia tựa hồ cũng không phải vô duyên vô cớ đi tới nơi này, mà có chuẩn bị.
Bốn gã đệ tử Nhất Nguyên Thần Cảnh khuếch tán ở ngoại vi.
Mà ba người kia, trong đó một gã nam tử tóc ngắn cầm đầu, trong tay cầm một viên cầu tròn.
Viên cầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt, theo vị trí ba người di động, hào quang lúc mạnh lúc yếu.
- Hẳn là nơi này rồi.
Nam tử tóc ngắn mở lời:
- Vệ Hoa, Vệ Nghiệp, hai người các ngươi, bắt đầu đào...
- Tả Hiển sư huynh, thật sự muốn đào sao?
- Nói nhảm.
Tả Hiển quát:
- Lần này, là Thiên Quân hội do Xích Dương Thánh Quốc cùng Thất Trọng cốc tổ chức, trong hai đại tứ đẳng thế lực, các ngươi biết bao nhiêu Thiên Quân không?
- Ta vì lần thí luyện này, chuẩn bị hồi lâu, mượn Thám Nguyên Thần Châu này, chính là vì tầm bảo.
- Những đại bảo kia, chúng ta đừng nghĩ nữa.
- Nhưng nơi này, hẳn là có chút đồ đạc, chúng ta không đi tranh đoạt cùng đệ tử Xích Dương thánh quốc, Thất Trọng cốc, chỉ tìm chút đồ đạc, dù cho năm mươi năm, tăng lên tu vi một nguyên, cũng rất có lợi.
- Tốt!
Tả Hiển nói dứt lời, Vệ Hoa, Vệ Nghiệp hai người kia cũng hết sức kích động.
Tả Hiển nói không sai.
Bảo tàng lớn, khẳng định không có chuyện của bọn họ.
Nhưng bảo tàng nhỏ, bọn họ lại có thể kiếm được một khoản.
Nơi này hẻo lánh, nhất định sẽ không bị người phát hiện.
Hai người cũng không có đào bới trắng trợn, mà thật cẩn thận, bắt đầu hướng dưới đất đào lên.
Mục Vân hiện tại, cách bảy người trăm thước, ẩn nấp giữa bụi cây, nhìn mấy người bận rộn.
- Thám Nguyên Thần Châu?
Mục Vân rất hứng thú.
Vệ Hoa cùng Vệ Nghiệp hai người, không ngừng đào bới, bốn phía, dần dần xuất hiện một cái động dài mười thước rộng.
Hơn nữa theo xâm nhập, ba người tựa hồ còn thay đổi phương hướng.
Tả Hiển từ trong động đi ra, nhìn về phía hai đệ tử nói:
- Các ngươi cùng ta đi xuống.
- Hai người các ngươi, thủ ở bên ngoài, nếu có đột biến, thông báo cho chúng ta.
Nói xong, năm người cùng đi vào trong động.
Mục Vân vẫn chưa sốt ruột.
Tiếp tục chờ đợi một nén nhang thời gian, Mục Vân ra tay.
Đông...
Một tiếng xé gió vang lên, Thần Mộc kiếm giết ra.
Thần Mộc Kiếm có tốc độ cực nhanh, trong lúc đó giết ra, trong đó một gã đệ tử nhất nguyên thần cảnh, căn bản không kịp phản ứng.
Khi một người khác phản ứng lại, cổ đã bị bóp chặt.
- Hỏi ngươi cái gì, trả lời cái đó!
Tiếng lạnh lùng của Mục Vân từ từ vang lên.
Đệ tử kia không dám khinh thường, vội vàng gật đầu.
Mục Vân tiếp tục nói:
- Các ngươi đến từ tông môn nào?
- Vô Lượng Tông.
Vô Lượng Tông...
Lại là Vô Lượng Tông.
Mục Vân phát hiện, thật đúng là có duyên.
Chỉ hỏi một câu này, Mục Vân động thủ, chém giết đệ tử kia.
Trong trường hợp này, không nên hỏi nhiều.
Vạn nhất đệ tử này thừa dịp hắn hỏi thăm, động tâm tư nhỏ gì, bị người phía dưới nhận được tin tức, vậy thì phiền toái.
Nhìn động đất, Mục Vân do dự một lát, vẫn tiến vào trong đó.
Mặc dù năm người phía dưới, liên hợp lại, hắn không nhất định là đối thủ.
Nhưng chạy vẫn không thành vấn đề.
Nơi này, Mục Vân cũng tự mình dò xét, cũng không có chỗ gì đặc thù.
Tả Hiển kia tựa hồ có chút môn đạo.
Vào trong hang động.
Trong thời gian ngắn ngủi, địa động bị đánh ra cao hơn một người, uốn lượn quanh co, nghiêng về phía dưới mà đi, uốn lượn khúc khuỷu.
Ước chừng giảm xuống độ cao mấy trăm thước, Mục Vân mới nhìn thấy, phía trước xuất hiện một thông đạo tự nhiên.
Cũng không phải Tả Hiển mấy người đào ra, mà là tựa hồ tự nhiên tồn tại.
Tiến vào trong thông đạo, Mục Vân vẫn chưa cảm ứng được khí tức của năm người Tả Hiển.
Thông đạo cao hơn ba thước, rộng hơn hai thước, không ngừng lan tràn, tựa hồ không có điểm cuối.
Vừa đi, Mục Vân rõ ràng phát hiện, cư nhiên không có kết thúc.
Nửa ngày, Mục Vân đi ít nhất mười dặm.
Mà phía trước, cuối cùng cũng truyền ra tiếng.
Là mấy người Tả Hiển.
Mục Vân ẩn nấp toàn bộ khí tức, nhìn về phía trước.
Mơ hồ, tiếng của mấy người Tả Hiển truyền vào trong tai.
- Lần này kiếm được rất nhiều rồi.
Tả Hiển rõ ràng kích động không thôi.
- Thám Nguyên Thần Châu này, chỉ là dò xét ra khí tức bảo tàng khuếch tán ra mà thôi.
- Nhưng mặc dù như vậy, vẫn nồng đậm như trước.
- Nơi bảo tàng chân chính kia, nhất định là muôn vàn xa hoa.
- Ha ha...
Tả Hiển có vẻ rất kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận